Dịch: Hé
"Mục Hựu Ân" đứng trước tủ quần áo, cô đã đứng ngẩn ở đó một lúc lâu, tối qua "An Thác Hải" nói hôm nay sẽ đưa cô đi gặp một người bạn. Đây là lần đầu tiên "An Thác Hải" đưa cô đi gặp bạn anh. Thực ra, bạn bè của "An Thác Hải" rất ít, có thể nói là gần như không có. Anh đã giành hết thời gian của anh vào xưởng cà phê và cô nên anh không có thời gian kết giao bạn bè. "Mục Hựu Ân" từng buồn lòng về chuyện này, cô cũng từng bảo anh kết bạn rồi đưa bạn về nhà chơi, nhưng lần nào "An Thác Hải" cũng tỏ rõ thái độ: Mục Hựu Ân không chỉ là vợ của anh mà còn là bạn của anh. Nói thực lòng, nghe thấy "An Thác Hải" nói như vậy, "Mục Hựu Ân" rất vui sướng, vì cô sợ một ngày nào đó "An Thác Hải" có nhiều bạn, rồi anh sẽ phát hiện ra vợ của anh là người phụ nữ vô vị đến nhường nào.
Lúc này, "Mục Hựu Ân" đang phân vân không biết nên mặc gì đến gặp bạn của "An Thác Hải". Cô đoán đó nhất định là người bạn mà "An Thác Hải" cực kì xem trọng, cô phải dành chút thời gian để trang điểm.
Cuối cùng, "Mục Hựu Ân" đã chọn chiếc đầm xếp tầng màu sữa, kết hợp với đôi cao gót màu nude. Đứng trước gương, "Mục Hựu Ân" rất hài lòng với dáng vẻ nền nã của mình trong gương. Thấy cần cổ hơi trống trải và khuôn mặt hơi tái nên "Mục Hựu Ân" đã chọn một đôi bông tai màu xanh lục. Sau khi đeo bông tai, cô còn thoa chút son, nhờ đó trông cô tươi tắn hơn rất nhiều.
"An Thác Hải" đang đợi cô ở bên ngoài, anh đứng cạnh chiếc xe, không biết đang nói chuyện điện thoại với ai. "Mục Hựu Ân" cầm túi xách, đứng một bên đợi anh. Khi "An Thác Hải" kết thúc cuộc điện thoại rồi quay lại nhìn cô, anh lập tức nhíu mày, rồi bắt đầu sầm sì mặt mũi.
"Sao thế?" "Mục Hựu Ân" sờ mặt mình, cô chắc chắn quần áo của mình không có vấn đề gì.
"Vừa nãy em ở trong phòng bắt anh đợi em lâu như vậy là để..." "An Thác Hải" bày ra khuôn mặt lạnh tanh, liếc cô từ trên xuống dưới: "Ăn mặc lồng lộn như này?"
Ai mà chẳng có lòng yêu cái đẹp, dù cô tốn nhiều thời gian nhưng hiệu quả không tồi chút nào, ít ra "Mục Hựu Ân" cảm thấy mình như này sẽ không khiến "An Thác Hải" mất mặt. Nhưng hình như người đàn ông của cô không nghĩ như vậy, anh nói như thể cô đã làm một việc vô cùng ngu ngốc, giống như cô là một nữ du khách đến Istanbul du lịch, đến tối liền trang điểm lồng lộn, ngồi trên quảng trường uống cà phê rồi đá lông nheo với cánh đàn ông vậy.
"A Thác..." "Mục Hựu Ân" ấp úng, ánh mắt của "An Thác Hải" khiến cô bỗng cảm thấy chột dạ. Đúng vậy, cô cũng có lòng riêng của mình, tối qua cô hỏi "An Thác Hải" người cô sắp gặp là nam hay nữ, nhưng hình như "An Thác Hải" không thích nói nhiều về người bạn này lắm.
Nhỡ... nhỡ là phụ nữ thì sao? Vì đề phòng khả năng kia, từ tối qua "Mục Hựu Ân" đã bắt đầu phân vân không biết mặc gì.
Ánh mắt của "An Thác Hải" dừng lại trên chân cô, giọng như đang chất vấn: "Giày cao gót sáu phân?"
Ừm, đôi giày này cao hơn đôi giày cô hay đi hai phân, "Mục Hựu Ân" vô thức rụt chân lại.
Ánh mắt của "An Thác Hải" lướt đến eo cô: "Để mặc bộ váy này mà sáng hôm nay em đã lén đổ bữa sáng của em đi?"
Vì sao đến chuyện này "An Thác Hải" cũng biết vậy. Bộ đầm cô mặc hôm nay có thiết kế chiết eo, vì muốn vòng eo thon gọn nên cô không dám ăn bữa sáng. "Mục Hựu Ân" thầm toát mồ hôi hột, nhưng ngoài miệng vẫn cố cãi: "A Thác... chẳng phải hôm qua chúng ta ăn tối muộn hơn bình thường sao? Thế nên..."
"An Thác Hải" hoàn toàn không nghe lọt tai lời cô nói, từ hàng lông mày càng lúc càng xoắn lại có thể nhìn ra anh càng lúc càng bất mãn với cô. Lần này, ánh mắt anh dừng lại trước ngực cô, lời của anh như được thoát ra từ kẽ răng: "Em! Còn đổi áo cúp B thành cúp C, Mục! Hựu! Ân!"
"Không phải, không phải..." "Mục Hựu Ân" vội vàng xua tay, lần này "An Thác Hải" đã trách oan cô rồi: "A Thác, không phải như anh nghĩ đâu, em... mấy ngày trước đã đổi sang áo cup C rồi, vì... dạo này em tăng cân một chút, em cảm thấy hình như ngực cũng... to ra theo... mặc cái kia... rất chật, nên em đã mặc sang áo cup C. A Thác, anh... hôm đó lúc anh sờ em, anh không thấy nó to hơn sao?
Chẳng phải hôm đó anh còn rất vui..."
"Mục Hựu Ân!" "An Thác Hải" bỗng cất cao giọng, ánh mắt nhanh chóng rời khỏi ngực cô, từ vẻ mặt lạnh lùng ban nãy đã biến thành vẻ mặt mất tự nhiên.
Lúc này "Mục Hựu Ân" mới cảm thấy mình đã nói những lời ngu ngốc rồi, cô cúi gằm mặt, nhưng lòng cô lại cảm thấy vui vẻ, ăn mặc như này có tác dụng đánh lạc hướng, "An Thác Hải" sẽ không xoi mói trang phục của cô nữa.
Một giây sau, Mục Hựu Ân cảm thấy hình như mình đã nghĩ nhiều rồi, vì "An Thác Hải" đang nhìn đôi hoa tai của cô, đó là đôi hoa tai cô thích vô cùng.
"Gỡ hoa tai ra." "An Thác Hải" chỉ vào hoa tai của cô.
"Vì sao?" "Mục Hựu Ân" không muốn gỡ hoa tai xuống chút nào, nó rất hợp với trang phục của cô.
"Xấu chết mất!"
Gã khốn này, dám nói cô xấu. "Mục Hựu Ân" cảm thấy cô phải bày ra khuôn mặt bí xị cho "An Thác Hải" nhìn, đó là chiêu trí mạng để chế ngự anh.
Thế là, "Mục Hựu Ân" xị mặt ra, chỉ là, hôm nay uy thế của "An Thác Hải" có vẻ lớn, và thế là "Mục Hựu Ân" đành ngoan ngoãn gỡ đôi hoa tai xuống, gỡ thì gỡ, cũng chỉ là một đôi hoa tai thôi mà.
Sau khi gỡ đôi hoa tai xuống, "Mục Hựu Ân" nhận ra "An Thác Hải" có vẻ vẫn chưa chịu bỏ qua, anh liếc qua liếc lại khắp người cô, sao đó nhìn vào...
"Mục Hựu Ân" cuống quít che miệng lại, cô ném cho anh một ánh mắt hung dữ, như muốn nói: Một vừa hai phải thôi, hiểu không? Anh đừng có được nước lấn tới nhé, hừm!?
Ánh mắt hung dữ của cô đã thu được hiệu quả, ánh mắt "An Thác Hải" nhìn cô bỗng trở nên dịu dàng, anh cứ thế duỗi tay ra, khiến cô bất ngờ nhào vào lòng anh. Anh chỉ đẩy nhẹ, lưng cô đã tựa vào thân xe, anh áp sát vào cô, nhốt cô trong vòng tay anh và chiếc xe.
8 rưỡi sáng, ánh nắng ban mai xuyên qua giàn nho, rải xuống mái tóc của "An Thác Hải", khuôn mặt "Mục Hựu Ân" ẩn khuất dưới chiếc bóng của anh. Từ góc nhìn của cô có thể thấy được tia nắng nhảy nhót trên mái tóc anh, trông như bầy tiểu tinh linh đang đùa giỡn với cơn gió. Cô nghĩ, đám tiểu tinh linh kia nhất định đang giẫm lên trái tim cô, mỗi một nhịp xoay tròn đều khiến trái tim cô đập cuồng loạn.
Xung quanh tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng gió.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!