Tạ Thần Vũ vẫn còn nhớ rất rõ cái ngày mà Tống Ngạn báo danh vào trường đại học. Hôm đó anh đã bịa chuyện với một đám Alpha rằng mỗi khi đến kỳ khai giảng anh sẽ đều ở bên cạnh Ngạn Ngạn.
Lúc đó anh không hề nghĩ tới sau này sẽ thật sự có cơ hội để thực hiện điều ấy.
Trước cổng nhà trẻ, anh nắm tay Tống Ngạn chậm rãi đi vào.
Năm nay Ngạn Ngạn đã hơn ba tuổi, được giáo dục rất khá, vừa xinh đẹp mà cũng vừa mềm mại đáng yêu, giống như một vương tử nhỏ bé vậy.
Tần Lan Thuần mỉm cười theo sau hai đứa trẻ, cùng đưa Ngạn Ngạn đi đến phòng học.
Trước đó Tống Ngạn đã được mọi người cho biết đây là nơi nào, cần phải làm gì và cũng đã đáp ứng mọi người là sẽ ngoan ngoãn đi học. Thế nhưng chuyện tới trước mắt bé vẫn cảm thấy có chút không muốn, yên lặng mà nhìn về phía Tạ Thần Vũ.
Tạ Thần Vũ nhéo nhẹ gương mặt của bé:
"Nói rồi nhé, tan học anh sẽ tới đón em."
Tống Ngạn mím môi, ra vẻ bình tĩnh mà Dạ một tiếng.
Nét mặt này quá dễ hiểu, Tạ Thần Vũ liền cười hỏi:
"Muốn đổi ý rồi đúng không?"
Tống Ngạn nói: Không có đâu.
Tạ Thần Vũ nói:
"Vậy vào trong đi thôi."
Tống Ngạn thả tay anh ra, lưng mang một chiếc cặp nhỏ rảo bước tiến vào phòng học tìm một chỗ nào đó ngồi xuống, ngoan ngoãn cực kỳ.
Tạ Thần Vũ thấy bé an tĩnh nhìn về phía người nhà, đột nhiên cũng cảm giác không nỡ. Nghe thấy cô giáo bảo bọn họ có thể ra ngoài được rồi, anh vừa đi theo Tần Lan Thuần ra ngoài vừa không yên tâm hỏi:
"Em ấy sẽ không khóc đâu đúng không ạ? Em ấy ngoan hiền như vậy, liệu có bạn nhỏ nào khi dễ em ấy hay không?"
Tần Lan Thuần cũng đang nghĩ đến những việc này, nhưng trước mặt Thần Vũ lại cố kìm nén lại, tỏ vẻ trấn an nói:
"Sẽ không đâu, có cô giáo ở đó mà."
Tạ Thần Vũ nói:
"Hay là cháu đứng ở ngoài cửa xem một chút nhé?"
Tần Lan Thuần không nhịn được bật cười thành tiếng:
"Không cần đâu, chúng ta còn phải mau chóng đến trường của cháu nữa mà, sắp muộn rồi kìa."
Hiện tại Tạ Thần Vũ đang học tiểu học.
Hôm nay bởi vì muốn đưa Tống Ngạn đến nhà trẻ anh đã cố ý xin nghỉ, đi bằng xe của nhà họ Tống.
Tần Lan Thuần biết thành tích của đứa nhỏ này tốt, không muốn trễ nãi chuyện học của đứa nhỏ này nên liền khuyên nhủ muốn đưa đến trường học.
Tạ Thần Vũ muốn dành ra chút thời gian để nói chuyện với Tống Ngạn khi tan học. Nhớ lại vẻ mặt thoáng vương một chút tủi thân của bé, cả ngày nay anh đều không mấy yên tâm.
Nhà trẻ tan học sớm hơn so với tiểu học, thế nhưng anh vẫn nói với Tần Lan Thuần rằng muốn đi đón Tống Ngạn nên buổi chiều đã xin về sớm.
Phong Động không muốn vắng mặt trong ngày đầu tiên đi học của con trai nên đã chạy một mạch từ công ty sang đây.
Ba người đứng chờ ở cổng một hồi, chợt nghe thấy tiếng chuông tan học vang lên, cả ba lập tức nâng cao tinh thần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!