Chương 72: NT6 - Bé cưng 1 tuổi

Địch Huyên cùng Tần Lan Thuần học chung một trường đại học.

Hai người đều học ở viện thiết kế. Tuy khác chuyên ngành và cũng vừa khác khóa nhưng cả hai đều là thành viên của hội học sinh. Hơn nữa còn đều là sinh viên nữ tài giỏi nổi danh, vì vậy nên đã nhanh chóng trở thành bạn tốt của nhau.

Sau này khi Địch Tuần trở thành nhà bán hàng đấu giá lớn nhất tinh vực Aram và kết bạn cùng với Phong Động, Phong Động cũng đã theo đuổi được Tần Lan Thuần thành công. Đến khi đôi tình nhân mật ngọt đi gặp bạn bè của nhau, ấy thế mới phát hiện tất cả đều là người quen, quan hệ cứ thế mà càng tốt hơn.

Về sau khi Địch Huyên gả vào nhà họ Tạ và định cư ở tinh cầu Đế Đô, người bạn tốt nhất ở bên này của Địch Huyên chính là Tần Lan Thuần. Tiếc là trong tuyến thời gian này, Địch Huyên lại bị mắc bệnh mất sớm, chưa được bao lâu thì Tạ Thần Vũ lại bị đưa về nhà họ Địch.

Mấy năm sau đó, vợ chồng Phong Động lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Mọi chuyện cứ thế liên tục xảy ra, khiến anh và Tống Ngạn mất đi cơ hội lớn lên cùng nhau.

Không giống như bây giờ.

Tạ Thần Vũ nhìn bé con mũm mĩm búng sữa ở ngay trước mặt, vươn tay nhéo nhẹ lên gương mặt mềm mại kia.

Tần Lan Thuần và Địch Huyên đang ngồi tán gẫu với nhau. Bên trong phòng khách, các loại đồ chơi dành cho bé con trải đầy khắp thảm. Tống Ngạn đang ngồi trên thảm chơi trò xếp gỗ. Tạ Thần Vũ thì đang ngồi ở phía đối diện, mỉm cười nhìn bé.

Sau vài lần quan sát và thử nghiệm, anh đã xác định được Tống Ngạn không có ký ức.

Nhưng nếu thật là chiết xạ linh hồn thì không lý nào chỉ chiết xạ mỗi một mình anh được, ắt hẳn Tống Ngạn cũng sẽ đến đây.

Thế nhưng, lúc ấy Tạ Thần Vũ giày vò Tống Ngạn có hơi tàn nhẫn nên Tống Ngạn vẫn còn đang ngủ ở trong phòng ngủ, còn Tạ Thần Vũ thì một mình đi đến khoang điều khiển. Anh không biết liệu có liên quan đến vấn đề này hay không.

Nếu có, vậy có lẽ tương lai một ngày nào đó linh hồn của Tống Ngạn mới có thể thức tỉnh ở nơi này.

Cũng không biết phải đợi bao lâu.

Anh vừa hy vọng Tống Ngạn có thể thức tỉnh sớm một chút, mà cũng vừa hy vọng Tống Ngạn đừng thức tỉnh quá sớm.

Bởi vì từ lúc vợ chồng Phong Động xảy ra chuyện, dường như Tống Ngạn không có thời thơ ấu cùng với tuổi dậy thì.

Anh thật sự muốn Tống Ngạn trải qua từng khoảnh khắc quan trọng trong cuộc đời một cách bình thường mà không có bất kỳ tình huống ngoài ý muốn nào xảy ra.

"Tống Ngạn chỉ mới hơn một tuổi" rất ngoan, bị niết mặt như vậy cũng không tức giận.

Tống Ngạn đang dựa vào một món đồ chơi làm bằng vải nhung cao gần bằng người bé, tay cầm các khối gỗ xếp chồng lên nhau từng chút một, vô cùng tập trung.

Tạ Thần Vũ cảm thấy có chút đáng yêu, bèn cười nói:

"Gọi anh ơi đi, anh xếp giúp em cho."

Tống Ngạn nhìn anh một cái, kiêu ngạo nói: Hếp được. (Xếp được)

Tạ Thần Vũ nói:

"Nhưng anh xếp đẹp lắm nha."

Trước mắt thì năng lực lý giải và lượng từ ngữ của Tống Ngạn đều rất có hạn. Bé mờ mịt nhìn anh, lại cho hai chữ: Hếp được. (Xếp được)

Tạ Thần Vũ không nhịn được cười ra tiếng, lấy các khối gỗ từ hộp bên cạnh, bắt đầu xếp chồng lên nhau.

Tuy vị học sinh xuất sắc không chơi trò này đã được nhiều năm nhưng tính thẩm mỹ vẫn còn ở đó, không chỉ xếp chồng lên nhau thật cao mà còn phối màu cũng đâu ra đấy.

Trong trí nhớ có hạn của Tống Ngạn, đây là lần đầu tiên bé thấy một tòa tháp gỗ đẹp như vậy. Tống Ngạn vô thức ngừng tay, bắt đầu xoay người nhìn chằm chằm vào chồng gỗ cao của Tạ Thần Vũ, đôi khi còn vươn tay qua đưa những khối gỗ cho anh xếp lên.

Tạ Thần Vũ nhận hết lần lượt các khối gỗ mà bé đưa tới, mỗi lần đều đặt ở trên vị trí thích hợp.

Anh giương mắt nhìn bé con mũm mĩm đang không chớp mắt nhìn tòa tháp gỗ kia, cười hỏi:

"Muốn xếp giống anh không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!