Tạ Thần Vũ mở mắt ra, trước mặt là một cái hồ vừa quen thuộc mà cũng vừa xa lạ.
Quen thuộc là bởi vì dường như đã từng biết đến, xa lạ là bởi vì đã hơn hai mươi năm rồi không nhìn thấy nó.
Tạ Thần Vũ chưa kịp ngẫm nghĩ về tình huống hiện tại, bỗng dưng nghe thấy được bên cạnh có một giọng nói.
"Được rồi Thần Vũ, nên về nhà thôi."
Một giọng nữ trung niên vừa nhẹ nhàng vừa mang theo ý cười nhợt nhạt vang lên,
"Hai anh sắp tan học rồi, chúng ta vào nhà chờ hai anh nha con."
Tạ Thần Vũ đột nhiên quay đầu, trước mặt là một gương mặt dịu dàng xinh đẹp, đồng tử chợt co lại: …… Mẹ?
Địch Huyên đáp lời, thấy vẻ mặt con trai không đúng, không khỏi sờ nhẹ lên trán con trai:
"Con sao vậy? Không thoải mái hửm?"
Tạ Thần Vũ vừa nhìn liền thấy ngay đôi hoa tai mà Địch Huyên đang mang, vươn tay lên muốn tháo xuống.
Thời điểm Tạ Thần Vũ chạm đến lỗ tai mình, Địch Huyên mới phát hiện ra ý đồ của con trai, bật cười nắm lấy tay con: Yên nào.
Tạ Thần Vũ hỏi:
"Mẹ mua từ hồi nào vậy ạ?"
Địch Huyên chỉ xem Tạ Thần Vũ như một đứa trẻ có trí nhớ kém, chỉ cười nói:
"Con đã quên rồi à? Đây là quà sinh nhật tháng trước dì Tang đã tặng cho mẹ ấy, khi đó con còn nói chúng rất đẹp nữa."
Một tháng, hoặc có khả năng là chưa đến một tháng.
Tạ Thần Vũ áp chế cảm xúc nóng nảy trong lòng, vươn tay về phía Địch Huyên:
"Con có thể nhìn chúng một chút được không mẹ?"
Đương nhiên Địch Huyên sẽ không cự tuyệt, tháo hoa tai xuống đặt vào lòng bàn tay của con trai.
Tạ Thần Vũ nói:
"Chiếc bên kia nữa ạ."
Địch Huyên có chút buồn cười, xét thấy ngày thường con trai đều rất ngoan ngoãn nên cũng tháo cả bên còn lại xuống đưa cho con trai.
Địch Huyên dịu dàng giảng dạy:
"Đây là món quà người ta tặng cho mẹ, phải biết quý trọng, không được để mất nha."
Tạ Thần Vũ nhìn về phía chiếc cổ của Địch Huyên, xác nhận Địch Huyên không đeo vòng cổ liền gật đầu, một tay nắm tay mẹ mình một tay thì cầm đôi hoa tai muốn mạng người kia, đi theo Địch Huyên về nhà.
Tạm thời cần phải xử lý chuyện quan trọng trước mắt này đã. Tạ Thần Vũ bắt đầu sắp xếp lại suy nghĩ.
Mình đang cùng Ngạn Ngạn đi hưởng kỳ trăng mật, ấn tượng cuối cùng là vào lúc đi ngang qua trạm chuyển tiếp.
Lúc ấy phi thuyền vận hành bình thường, trạm chuyển tiếp không gian ổn định, hoàn toàn không có dấu hiệu xảy ra vấn đề gì.
Cho dù có người ở bên ngoài bắn nổ trạm chuyển tiếp thì cũng phải có thời gian để sụp đổ xuống, nhưng mình lại không cảm nhận được gì, giống như trong nháy mắt đã từ trên phi thuyền đáp thẳng đến nơi này rồi vậy.
Anh không khỏi nhớ tới một loại giả thuyết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!