Thời điểm Địch Tuần gõ cửa phòng của Phó Vân Tĩnh, Du Kình đang mở họp.
Vốn dĩ đám người Du Kình không muốn để ý tới, nhưng chuông cửa cứ vang lên mãi. Tân Minh Thủy ở gần đó thấy vậy liền rời khỏi hội nghị thực tế ảo đi đến cửa phòng nhìn vào mắt mèo, phát hiện là Địch Tuần, có chút khó hiểu mà mở cửa.
"Ông chủ Trương có việc gì sao? Chúng tôi đang mở họp, hiện tại không tiện……"
Địch Tuần liền cắt lời:
"Là chuyện của Phong Động sao?"
Tân Minh Thủy lập tức híp mắt.
Địch Tuần nhìn phản ứng của hắn liền biết là đã đoán đúng rồi, bèn gật đầu nói:
"Vậy các người cứ họp tiếp đi, tôi chờ ở ngoài ban công, họp xong rồi nói chuyện."
Tân Minh Thủy bảo Địch Tuần chờ, đi vào hỏi ý của Phó Vân Tĩnh trước, sau đó mới cho người vào trong.
Địch Tuần chỉ mang theo hai vệ sĩ đi đến khu vực ban công.
Du Kình họp không lâu. Phó Vân Tĩnh vừa tháo kính thực tế ảo xuống, liền thấy ông chủ Trương hội trường đấu giá đang lẳng lặng ngồi ở trên ghế ban công ngắm nhìn phong cảnh, hai tay đặt ở hai bên tay vịn, bàn tay đang xoay một vật nào đó, hiển nhiên là đang trầm tư.
Phó Vân Tĩnh cẩn thận nhìn rõ, thấy được thứ người nọ đang cầm là hoa khô ở trên bàn.
Hắn kéo cửa ban công ra.
Địch Tuần lập tức hoàn hồn nhìn về phía hắn, phất tay ý bảo vệ sĩ đi ra ngoài, đợi vệ sĩ đi qua cửa kính, bèn lên tiếng hỏi:
"Tìm được Phong Động rồi? Hiện đang ở trong tay Sâm Đức hay là các gia tộc lớn?"
Phó Vân Tĩnh nhíu mày: Không phải.
Địch Tuần nói:
"Vậy thì giống như tôi đã nghĩ, năm đó Phong Động xảy ra chuyện có liên quan đến tinh vực Gauze?"
Phó Vân Tĩnh hỏi lại:
"Sao lại có suy nghĩ như vậy?"
Địch Tuần nói:
"Ngạn Ngạn nói cảm giác như các người đang có chuyện gì đó muốn gạt nó."
Nói rồi liền vứt hoa khô lên bàn, "Trước đây tinh vực Gauze có một tin đồn: Đêm trước đại loạn năm đó, người thống trị cảm thấy không ổn, nên đã mang tất cả bảo vật cướp được quăng lên phi thuyền, muốn đi đường vòng qua bụi gai lốc xoáy để trốn đến tinh vực Tây Hà, đáng tiếc vừa đi liền không có tin tức.
Có người nói thật ra hắn đã chết từ lâu rồi, những bảo vật đó bị các gia tộc lớn chia nhau xâu xé. Có người nói hắn mai danh ẩn tích ở tinh vực Tây Hà, làm một tên cụp đuôi.
Có người còn thề là đã thấy phi thuyền của hắn rời khỏi bến cảng, chết ở trong bụi gai lốc xoáy, cậu cảm thấy thế nào?
"Phó Vân Tĩnh lạnh mặt, không nói lời nào. Địch Tuần nói:"Có lẽ hiện tại các người đã biết là loại nào.Phó Vân Tĩnh hỏi:Chỉ vì điểm này?Địch Tuần nói:Còn bởi vì đây là thời kỳ đặc biệt.
"Phó Vân Tĩnh trầm mặc. Địch Tuần nhướng mày:"Bằng không tôi gọi Ngạn Ngạn qua đây, nhờ nó phân tích giúp tôi một chút xem tôi đoán có đúng hay không?"
Phó Vân Tĩnh nhìn chằm chằm Địch Tuần vài giây, ném máy chiếu video qua.
Căn phòng này đang ở trên tầng cao, hơn nữa một bên ban công còn được che chắn bằng một lớp kính một chiều, hoàn toàn không cần lo lắng ở phía đối diện sẽ có ai đó nhìn trộm. Địch Tuần duỗi tay tiếp nhận, ấn vào chiếc nút ở giữa.
Yên lặng xem hết toàn bộ video một lần, ánh mắt anh càng lúc càng lạnh:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!