Chương 46: (Vô Đề)

Tống Ngạn rất hiếm khi để ý này nọ, chỉ diễn kịch mà thôi, nên cậu không có kiên nhẫn để lo nghĩ không đâu.

Nhưng không nghĩ tới chỉ tùy tiện mượn một cái tên, thế mà cũng có ngày ăn phải báo ứng.

Cậu đơn giản giải thích: "Hắn gọi là Phong Văn Cương (), là con trai () của giáo viên vật lý (), trong trường có một đối thủ một mất một còn với hắn. Có một lần tên đối thủ này cố ý gọi hắn là anh Cương Tử () ở trước mặt bao người, khiến mọi người nghe xong đều muốn bật cười.

Em cũng cảm thấy cái tên này rất độc nên liền nhớ kỹ.Tạ Thần Vũ hỏi:Thật không?Tống Ngạn nói:Bằng không thì sao?

"Tạ Thần Vũ thật sự không nhịn được mà hỏi:"Vậy em có……

"Tống Ngạn liền cắt lời:"Không có.Tạ Thần Vũ nói:Em biết anh muốn hỏi cái gì sao?Tống Ngạn nhìn anh:Còn không phải anh muốn biết trước kia mỗi khi em diễn kịch, trong đầu em có hiện lên hình ảnh của hắn hay không sao?

"Tạ Thần Vũ thừa nhận. Tống Ngạn lặp lại:"Không có.Tạ Thần VũỪm

"một tiếng, cùng cậu đi vào sân thể dục, một lát sau lại hỏi:"Vậy hắn có là học sinh xuất sắc không?

Có phụ đạo cho em không?Tống Ngạn nói:Tạ Thần Vũ……Tạ Thần Vũ nói:Anh chỉ tò mò một chút thôi.

"Tống Ngạn tiếp tục đi về phía trước, không muốn trả lời. Tạ Thần Vũ sóng vai đi bên cạnh cậu, lâu lâu lại nhìn vào hai mắt cậu. Tống Ngạn có chút hối hận hôm nay đã bước chân ra ngoài, trầm mặc vài giây nói:"Alpha kia nằm trong top 10, ở trong trường học rất được hoan nghênh.

Hắn là lớp trưởng của lớp em, trước đây em hay xin nghỉ phép, chưa bao giờ nghĩ đến sẽ thi vào trường có danh tiếng, nên không quá để tâm đến chuyện học hành. Giáo viên thấy vậy nên mới bảo hắn thường xuyên lưu ý giải thích thắc mắc cho em.

Hắn có giảng đề cho em vài lần, nhưng về sau em không kiên nhẫn nữa nên đã đẩy hắn đi.

"Tạ Thần Vũ gật đầu, giọng điệu bình tĩnh:"Ra là vậy.Tống NgạnỪm

"một tiếng, thấy anh không tiếp tục hỏi"liệu giảng đề có là tư liệu sống hay không

", bèn âm thầm đánh giá:"Anh không có gì muốn nói sao?

"Tạ Thần Vũ bày ra vẻ mặt dịu dàng săn sóc nói:"Không, đi học thôi mà, giảng đề cũng bình thường thôi, trước đây anh cũng từng giảng đề cho người ta mà.

Anh biết em không thích hắn, không để ý gì đến hắn, mỗi khi diễn kịch không nghĩ đến hắn là được.Tống Ngạn:……

"Anh đang nói cho em nghe, hay là đang tự nói cho chính anh nghe vậy? Cả câu nghe đậm mùi chua, cậu bèn thuận theo nói:"Ừm, em chỉ thích mỗi mình anh thôi."

Tạ Thần Vũ chợt ngừng chân, kéo người ôm vào lòng, cúi đầu hôn cậu.

Thật ra trong lòng anh cũng biết rõ Tống Ngạn không có hứng thú với người ta, nhưng mỗi khi nghĩ đến tên Alpha kia ở bên cạnh Tống Ngạn suốt ba năm học, còn từng giảng đề cho cậu, anh liền nhịn không được mà phát chua, nhất thời hôn càng lúc càng sâu.

Tống Ngạn không khỏi nắm chặt lấy quần áo anh, hô hấp dần dần không thoải mái.

Mãi đến khi Tạ Thần Vũ nghe thấy hương pheromone ngọt ngào tỏa ra, lúc này mới buông cậu ra để cậu bình tĩnh lại.

Tống Ngạn bị anh kéo hôn một hồi, chậm rãi điều chỉnh nhịp tim và hơi thở, thấy anh khôi phục trạng thái bình thường, liền biết chuyện này cứ thế mà qua rồi.

Kết quả chờ hai người đi hết một vòng và lại đi ngang qua sân bóng rổ, thấy nơi này vẫn còn có người, Tạ Thần Vũ liền cố tình thả chậm bước chân, nhìn thêm vài lần.

Rất nhanh Phong Văn Cương đã cảm nhận được tầm mắt của anh. Dựa vào việc đã cùng nói chuyện với nhau một lần, hắn chợt ma xui quỷ khiến hỏi một câu:

"Chúng tôi đang thiếu một người, có hứng thú chơi hai đội không?"

Tống Ngạn theo bản năng liền muốn từ chối, thế nhưng bên tai chợt nghe thấy Tạ Thần Vũ cười nói: Có.

Tống Ngạn: ?

Tạ Thần Vũ quay đầu nhìn cậu:

"Bên kia có máy bán hàng tự động."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!