Tống Ngạn bị Tạ Thần Vũ ôm vào lòng, tay hơi nâng lên trên một chút, đặt lên eo anh.
Giờ đây khi nghe thấy câu nói này, cậu chợt co rút đồng tử, trong phút chốc nắm chặt góc áo của Tạ Thần Vũ, trái tim đập bang bang thật nhanh, cánh tay nhịn không được nổi một tầng da gà.
Cậu cảm thấy có lẽ cậu xấu xa thật rồi.
Cậu biết với tính cách của Tạ Thần Vũ, nếu anh đã chọn giết người chắc chắn là có nguyên nhân, thậm chí còn có khả năng có một đoạn hồi ức nào đó mà anh không muốn động chạm đến.
Nhưng khi nghe được tin tức này, phản ứng đầu tiên của cậu không phải là sợ hãi, khiếp sợ hay tìm tòi nghiên cứu, mà là trong đầu quanh quẩn tất cả đều là câu nói vừa rồi của Tạ Thần Vũ. Sự kiện Silent ồn ào huyên náo cùng với dáng vẻ thản nhiên như không có việc gì của Tạ Thần Vũ khi đối diện với Sâm Đức ở tinh vực Gauze lần đó, ấy thế mà lại khiến cho cậu có cảm giác say mê lạ kỳ.
*Say mê: gốc dịch thô ra là mlem mlem.
Có lẽ vị học sinh xuất sắc này có độc thật rồi, cậu nghĩ.
Tạ Thần Vũ cho rằng cậu đang lo lắng, nên chầm chậm vỗ nhẹ lên lưng cậu, chờ cậu quay về trạng thái bình thường.
Tống Ngạn vùi người vào trong lòng anh, ngửi được mùi hương pheromone quen thuộc, cuối cùng cũng bình tâm lại, ngẩng đầu nhìn anh.
Tạ Thần Vũ trấn an xoa nhẹ đầu cậu, anh khẽ nói:
"Không sao đâu, làm rất sạch sẽ."
Rốt cuộc sự chú ý của Tống Ngạn cũng quay về góc độ của một người bình thường: Vì sao?
Lúc này, đám người Du Kình đã quậy xong rồi, từ nơi xa gọi với một tiếng, hỏi xem hai người có muốn về chung luôn không.
Hai người kéo câu chuyện đến nước này đương nhiên sẽ không muốn kết thúc, liền bảo bọn họ về trước, sau đó tiếp tục nắm tay nhau tản bộ dọc theo bờ biển.
Tạ Thần Vũ nói:
"Em có nhớ anh đã từng nói với em, anh vào công ty lính đánh thuê là bởi vì người nhà muốn cho anh học một ít kỹ năng tự bảo vệ mình hay không? Từ lúc anh vào cao trung, mỗi khi đến kỳ nghỉ anh đều sẽ bị cậu nhỏ ném vào công ty lính đánh thuê để rèn luyện."
Tống Ngạn cảm thấy ngoài ý muốn:
"Là vị họa sĩ kia sao?"
Tạ Thần Vũ bật cười:
"Không chỉ là họa sĩ, ông chủ trước đây của Tinh Thần cũng chính là cậu nhỏ."
Ban ngày anh đã kết bạn lại thành công với cậu nhỏ và cũng đã có được câu trả lời khẳng định đến từ cậu nhỏ rồi, anh nói:
"Nhà đấu giá lớn nhất tinh vực Aram cũng chính là cậu nhỏ, cũng vì thế mà năm đó cậu nhỏ đã quen biết được với cha của em. Có một lần cha em đi gặp cậu nhỏ đã bế em theo, vừa hay anh cũng ở đó, liền ôm lấy em trong tay."
Tống Ngạn càng ngoài ý muốn hơn nữa, cậu hoàn toàn không thể tưởng tượng được một vị họa sĩ không dính khói lửa phàm tục lại có một thân phận như thế.
Tống Ngạn không khỏi nhớ đến lời dạy của Du Kình:
Không được xem thường bất cứ kẻ nào!, bèn âm thầm gật đầu.
Tạ Thần Vũ cười cười:
"Cậu nhỏ nói khi ấy anh rất thích em, ôm em không chịu buông tay."
Tống Ngạn cũng muốn nhớ lại những ký ức đấy, nhưng khi đó cậu còn quá nhỏ, căn bản không khắc sâu ghi nhớ được chuyện gì, bèn trả lời: Phải không?
Tạ Thần Vũ nói:
"Phải, nếu khi đó anh có thể gặp em thêm vài lần, chắc chắn anh sẽ lớn lên bên cạnh em."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!