Phó Vân Tĩnh vừa mới ra tay can thiệp, trận hỗn chiến liền nhanh chóng ngừng lại.
Đám người Du Kình cảm thấy bọn họ chẳng chiếm được bao nhiêu ưu thế.
Tên canh cửa này chạy nhanh quá, giống hệt như một con thỏ vậy. Không những vậy còn nhạy bén vô cùng, cả hai lần muốn khép chặt vòng vây đều bị hắn nhanh nhạy phát hiện ra trước và trốn thoát thành công.
Nhưng đợi đến khi bọn họ thật vất vả lắm mới chiếm được ưu thế nhờ vào địa thế sân nhà, thì Phó Vân Tĩnh đã đến nơi rồi, hai bên đành phải lặng lẽ lui binh.
Bọn họ Chậc một tiếng, vừa đi ra ngoài vừa không mấy vui vẻ mà nhìn tên canh cửa nào đó.
Tạ Thần Vũ không nhanh không chậm mà đi theo bọn họ, anh nâng tay lau một ít mồ hôi trên cổ, cười đến mức thân thiện đầy mặt.
Phó Vân Tĩnh bình tĩnh nhìn một vòng những người có mặt ở đây, có chút ngoài ý muốn.
Vốn dĩ hắn tưởng rằng hôm nay sẽ cho ra ba kết quả.
Một là ông chủ trẻ tuổi này tiến vào vòng vây, bị đám người Lão Tiền đánh cho một trận.
Hai là như hắn đã đoán, Tạ Thần Vũ ổn định, đám người Lão Tiền không đạt được hiệu quả mong muốn.
Ba là người ta đã nhận ra có mai phục từ trước, nghi thức hoan nghênh này sẽ không thể nào xảy ra.
Nhưng tình huống trước mắt lại chẳng thuộc về bất cứ một kết quả nào.
Nghi thức hoan nghênh được khởi động, cũng thành công khiến cho Tạ Thần Vũ lạc vào mê cung, nhưng đám người Lão Tiền là bên tập hợp đồng bọn để đi mai phục người ta, lại chuyển từ trạng thái hoan nghênh sang trạng thái công kích.
Tuy quần áo có bị ướt đẫm vài chỗ, nhưng nếu như chiếm lợi hẳn là không nên tức giận như này mới đúng.
Thế này…… Thật giống như ngược lại là Tạ Thần Vũ lấy một chọi nhiều, chơi lại bọn họ thì đúng hơn.
Nên nói cái gì đây, không hổ danh là ông chủ của Tinh Thần?
Phó Vân Tĩnh âm thầm đánh giá lại cái người tên Tạ Thần Vũ này, dẫn bọn họ ra khỏi mê cung.
Tống Ngạn vẫn đang đứng ở chỗ cũ và đã cắt đứt cuộc trò chuyện từ lâu.
Cậu vẫn chưa kịp lấy lại bình tĩnh từ đoạn lịch sử đen tối vừa rồi, nên không muốn đối diện với Phó Vân Tĩnh, căng mặt đi đến bên cạnh Tạ Thần Vũ.
Tạ Thần Vũ theo thói quen muốn nắm lấy tay cậu, thấy cậu hai mắt nhìn thẳng, liền thả chậm bước chân kéo dãn khoảng cách với đoàn người phía trước, lại gần bên tai cậu cười nhẹ một tiếng:
"Chồng em sống sót trở về, không có nhẫn tâm bỏ lại em một mình, không muốn nhìn thử xem có khỏe có tốt không ư?"
Tống Ngạn nheo mắt: Câm miệng.
Tạ Thần Vũ nhìn thấy trạng thái này của cậu, chợt nhớ lại mốc thời gian lúc Phó Vân Tĩnh tiến vào, nhanh chóng đoán ra được một khả năng, lập tức nhịn không được mà bật cười thành tiếng.
Tống Ngạn: ……
Tạ Thần Vũ phát hiện cậu muốn tránh khỏi mình, liền vội vàng nắm chặt tay cậu, nhẹ nhàng dỗ dành, nắm tay cậu đi ra khỏi vườn cây.
Đã đến giờ trưa và bữa trưa cũng gần như đã sẵn sàng.
Từng người trở về phòng thay đổi quần áo xong liền tiến vào nhà ăn.
Phó Vân Tĩnh đã nghe hết mọi chuyện từ đầu đến cuối, thế mới biết hóa ra là người ta gây sự trước. Nhưng dù vậy hắn cũng không lo lắng Ngạn Ngạn sẽ rời bỏ Du Kình để qua Tinh Thần, lên tiếng khuyên bảo đám người Lão Tiền vài đôi câu.
Lần này Tạ Thần Vũ không còn đổ thêm dầu vào lửa nữa, thái độ thân thiện mà rót rượu một vòng, anh cười nói:
"Thật ra ý của tôi là Ngạn Ngạn thuộc về Du Kình cũng thuộc về Tinh Thần, không cần phân chia rõ ràng như vậy, mọi người đều là người một nhà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!