Chương 39: (Vô Đề)

Tống Ngạn ngồi xuống cố ý kéo áo sơ mi, xác nhận cái gì cần che đã được che đầy đủ rồi liền yên tâm.

Khách sạn có hệ thống sưởi tốt, cho dù chân trần cũng không hề cảm thấy lạnh chút nào, cậu hỏi:

"Có những hạng mục nào?"

Đây là dạng sô pha hai người, nên hiện tại hai người đang ngồi rất gần nhau.

Tạ Thần Vũ không cần cố ý quay đầu vẫn có thể nhìn thấy được dáng vẻ của Tống Ngạn, càng không nói đến trước mắt còn có một đôi chân trắng nõn nuột nà.

Lời hứa thề thốt đầu tiên của bạn trai, hình tượng học sinh xuất sắc và thầy giáo suốt hai năm trời đè nặng lên trên người Tạ Thần Vũ.

Anh cố gắng giữ vững dáng vẻ bình ổn, mở máy truyền tin ra, nghiêm túc giới thiệu:

"Ngoại trừ trượt tuyết thông thường, còn có trượt tuyết bằng ván, trượt tuyết bằng phao, trượt tuyết bằng xe motor, đua xe cơ giáp…, có rất nhiều loại để chơi."

Tống Ngạn hơi hơi nghiêng người, thò đầu qua nhìn chung màn hình với anh.

Tạ Thần Vũ thật sự không thể đỡ được sự cám dỗ này, ánh mắt nhìn thoáng qua người cậu.

Vẫn như cũ không cài nút trên cùng, vẻ mặt nhàn nhạt, vừa lạnh lùng vừa khiêu gợi. Bởi vì khoảng cách lại được kéo gần hơn, nên ánh mắt cũng thoáng di chuyển xuống dưới, có thể nhìn thấy rõ ràng có một nốt ruồi đen nhỏ ở trên xương quai xanh của cậu.

—— Chết mất.

Tạ Thần Vũ vội vàng dời tầm mắt, chợt nghe thấy bên tai Tống Ngạn hỏi Anh thích cái gì?, suy nghĩ đầu tiên trong đầu bật ra: Anh thích em, anh muốn đè em ở trên chiếc sô pha này.

Tống Ngạn không nhận được câu trả lời, bèn nhìn về phía anh: Hửm?

Tạ Thần Vũ liền bày ra nụ cười ôn hòa:

"Cái nào cũng được, nghe theo em hết."

Tống Ngạn quan sát trạng thái này của anh, thầm nghĩ: Quả nhiên không đoán sai, Tạ Thần Vũ rất thích nhìn mình mặc áo sơ mi của anh ấy.

Hiện tại hai người đã không còn là mối quan hệ chồng chồng giả tạo như trước kia nữa, đối với một số chuyện nhỏ không ảnh hưởng đến toàn cục, Tống Ngạn vẫn hy vọng Tạ Thần Vũ có thể thẳng thắn thành thật với cậu, vì vậy nên hôm nay cậu mới muốn nhân cơ hội này để khiến vị học sinh xuất sắc ghi nhớ trong lòng.

Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ liều chết chống đỡ của Tạ Thần Vũ, đột nhiên cậu cảm thấy rất thú vị. Ít nhất trong hai năm ở bên nhau trên mạng, Tạ Thần Vũ vẫn luôn là một người thầy kiêm đồng đội phòng bị đến mức không có một chút sơ hở, chưa bao giờ có trạng thái như thế này.

Nhất thời cậu cảm thấy rất vui vẻ mà lại gần hơn chút nữa, càng lúc càng cố ý, nghiêm túc giảng đạo lý:

"Chồng à, anh đừng cứ chiều theo em như vậy. Anh chọn hạng mục mà anh muốn chơi đi, lần này em sẽ theo anh."

Tạ Thần Vũ: ……

Trái tim bị hung hăng đâm một nhát, anh không thể chịu đựng được nữa, thân thể cũng có phản ứng luôn rồi.

Tạ Thần Vũ vội vàng lôi chiếc gối dựa ở phía sau ra, ra vẻ nhẹ nhàng bâng quơ mà đặt ở trên đùi, sau đó đặt tay lên trên, tỏ vẻ như đang dùng gối để lót tay. Anh ho khan một tiếng che giấu hầu kết đang chuyển động, miễn cưỡng bảo vệ một tia tôn nghiêm cuối cùng.

Xem như hôm nay mình đã nhận ra được một điều, nhóc xấu xa này đúng là khắc tinh của mình mà.

Trước kia khi còn trong mối quan hệ diễn kịch, anh vẫn luôn lọt hố ở trước mặt Tống Ngạn. Hiện giờ đã hết diễn rồi, nhưng anh vẫn rớt một cách không phanh.

Mang theo tâm tình bất đắc dĩ và nhận mệnh, anh nói:

"Được rồi, để anh chọn vài cái."

Tống Ngạn bị một loạt thao tác này của anh làm cho giật mình, ánh mắt chuyển tới chiếc gối dựa anh đang ôm trong lòng. Cậu nhanh chóng ý thức được điều gì đó, đầu óc liền ong ong, ra vẻ bình tĩnh mà dịch về phía bên kia sô pha.

Lúc này, toàn bộ cảm quan của Tạ Thần Vũ đều đặt ở trên người Tống Ngạn. Phát hiện động tác của cậu, anh liền nghiêng đầu nhìn qua, bắt được ánh mắt không được tự nhiên của cậu, nghĩ thầm: Em cũng biết sợ nữa sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!