Tạ Thần Vũ vẫn luôn rất ổn trọng, mỗi khi theo đuổi một người anh đều rất nhẫn nại, không có ép người hay hành động quá mức liều lĩnh.
Nhưng giờ đây khi nghe được những lời này, anh phát hiện trên đời này có một số việc căn bản không thể dùng lý trí để khống chế được.
Tống Ngạn lớn đến ngần này nhưng đây là lần đầu tiên cậu thổ lộ tình cảm với một người khác, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng tim thì lại đập nhanh đến mức trốn tránh không muốn gặp người.
Đương lúc đang lo lắng không biết nên nói gì để giảm bớt bầu không khí khẩn trương này, bỗng dưng Tạ Thần Vũ nắm chặt tay cậu hơn.
Tạ Thần Vũ hoàn toàn không thể kìm nén được nỗi xúc động trong lòng, anh lại kéo gần khoảng cách, ánh mắt lướt qua chóp mũi của cậu, ngừng ở trên môi.
Nháy mắt Tống Ngạn liền hiểu ý đồ của anh, thấy anh nghiêng đầu chậm rãi tới gần, hô hấp cũng chợt dừng lại.
Ngay sau đó, tiếng chuông máy truyền tin bất chợt vang lên, giữa hành lang yên tĩnh nghe được vô cùng rõ ràng, lập tức phá tan bầu không khí kiều diễm.
Tống Ngạn: ……
Tạ Thần Vũ: ……
Hai đôi môi chỉ còn cách nhau một khoảng nhỏ nữa thôi là chạm nhau rồi, cả hai hoàn hồn.
Tạ Thần Vũ ho khan một tiếng, buông tay Tống Ngạn ra, để cậu bắt điện thoại.
Tống Ngạn có chút hỗn loạn, cậu giơ tay lên xem thử lời mời video đến từ ai, phát hiện là ông ngoại, liền nhấn vào nút nhận cuộc gọi.
Ông Tần ngủ một giấc tỉnh dậy liền thấy được hai tin nhắn của Tống Ngạn và sự kiện phi thuyền bị mất liên lạc mới vừa ra lò kia.
Tin nhắn thứ nhất là máy truyền tin hỏng rồi, tìm ông để xin số liên lạc của Tạ Thần Vũ. Tin nhắn thứ hai là máy truyền tin đã sửa được rồi.
Vốn dĩ ông sẽ chẳng liên tưởng hai tin nhắn này với tin tức giật gân kia, thẳng đến khi thấy được trên hot search nói về một người bị mắc chứng bệnh thiếu hụt pheromone.
Tổng cộng có mười hai người mắc chứng bệnh nghiêm trọng này, nhưng vừa mới trưởng thành thì chỉ có Tống Ngạn cùng Đậu Mính Mính. Ông lập tức nhận ra có điều gì đó không thích hợp, liền xem kỹ tin tức một lần nữa, nhanh chóng liên hệ với Tống Ngạn.
Lúc này khi thấy Tống Ngạn đang mặc một bộ quần áo không đúng kích cỡ trên người, ông liền biết ông đã đoán đúng rồi:
"Con tin ở trên tin tức là cháu sao?"
Tống Ngạn thành thật trả lời:
"Dạ, cháu không sao, ông đừng lo lắng."
Chỉ mới nghĩ đến thôi là đã thấy sợ và đau lòng rồi, ông Tần cả giận:
"Chuyện lớn như vậy, nếu ta không chủ động hỏi han, cháu cũng không tính nói cho ta biết đúng không?"
Tống Ngạn ngoan ngoãn nhận sai.
Tạ Thần Vũ liền tiến lên một bước, nói đỡ giúp cậu:
"Chủ yếu là sợ ông lo lắng, cháu cũng chưa nói chuyện này bên phía ông nội và nhà của cháu, cũng may là hữu kinh vô hiểm, hiện tại đã không sao rồi ạ."
Nhìn thấy Tạ Thần Vũ, vẻ mặt ông Tần liền dịu xuống:
"Lần này may mà có cháu."
Tạ Thần Vũ chợt nhớ lại cảnh tượng thê thảm đầy đất kia, khiêm tốn nhận công vào người. Sau đó lại cùng Tống Ngạn an ủi ông Tần, tỏ vẻ về sau sẽ chú ý an toàn, cuối cùng cũng xoa dịu xong.
Trò chuyện kết thúc, hành lang lại trở nên yên tĩnh.
Hai người quay mặt nhìn nhau, bầu không khí đã quay về trạng thái bình thường, không thể nào vực dậy cảm xúc vừa rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!