Tống Ngạn vừa phát sốt, cổ họng khô khát, nên giọng nói khàn khàn: Tạ Thần Vũ……
Tạ Thần Vũ nói xong câu kia mới chợt hoàn hồn.
Hiếm khi nào Tạ Thần Vũ bị mất não như hôm nay, anh cố gắng khôi phục lại bình tĩnh, duy trì dáng vẻ săn sóc nho nhã, cắt ngang lời cậu: Uống nước không?
Tống Ngạn chưa kịp trả lời, trên trán đã có một bàn tay áp lên.
Ngay sau đó đèn đầu giường sáng lên, cậu được đỡ dậy, một chiếc ly đưa tới bên miệng.
Cậu nhìn kỹ người đang ngồi trước mặt, cầm ly uống vài ngụm nước, rốt cuộc thì cổ họng cũng bớt khô rát hơn rồi.
Tống Ngạn bắt đầu tính sổ:
"Tốt nhất anh nên cho tôi một lời giải thích đàng hoàng."
Tạ Thần Vũ lại đỡ cậu nằm xuống, đứng dậy ngồi ở mép giường, toàn bộ quá trình đều vô cùng ổn định:
"Còn cảm thấy khó chịu không? Lúc này mới 4 giờ rưỡi, cậu ngủ thêm một lúc nữa đi. Trời sáng rồi tôi sẽ xin phép nghỉ bệnh giúp cậu, hôm nay đừng đến trường."
Tống Ngạn liền bày ra một khuôn mặt mưa gió kéo đến: Tạ Thần Vũ!
Tạ Thần Vũ nhanh chóng ngăn cậu lại:
"Yên nào, đang bệnh không được nổi giận. Thật sự chỉ là trùng hợp, tôi nói chắc chắn cậu sẽ không tin."
Tống Ngạn nhìn chằm chằm anh:
"Anh nói trước nghe thử."
Tạ Thần Vũ nói:
"Chúng ta có độ xứng đôi cao. Ngày hôm qua cậu sốt đến mơ mơ màng màng, cứ bám lấy tôi chết sống không chịu buông ra. Tôi có thể làm gì được đây?"
Tống Ngạn lập tức trừng mắt: Anh nói bậy!
Tạ Thần Vũ bất đắc dĩ:
"Cậu xem, tôi đã nói là cậu không tin mà, sớm biết vậy tôi đã quay video lại cho cậu xem rồi."
Đương nhiên anh cũng không vứt toàn bộ cái nồi này đi, vẫn thành khẩn nhận sai:
"Vốn dĩ tôi muốn chờ cậu ngủ say rồi sẽ đi, thế nhưng không hiểu sao cũng thiếp đi luôn, chờ tôi tỉnh lại thì đã biến thành như vậy rồi. Là lỗi của tôi, đừng tức giận."
Tống Ngạn không hé răng, nửa tin nửa ngờ mà nhìn chằm chằm anh.
Mái tóc hơi rối, khóe mắt ửng đỏ, ngồi ở trên giường nhìn qua thế này, nhìn đáng yêu cực.
Ánh mắt Tạ Thần Vũ bắt đầu di chuyển từ khóe mắt đỏ bừng cho đến bờ môi vừa mới bị nước làm cho ẩm ướt, kế đó lại chuyển qua một phần xương quai xanh lộ ra bên ngoài cổ áo…… Tạ Thần Vũ giật mình, nhận ra được vừa rồi mình có suy nghĩ cầm thú, bèn không nhịn được thầm mắng một tiếng:
Em ấy đang bệnh đó.
Anh vội vàng di chuyển tầm mắt, quay đầu gọi AI chữa bệnh vào, đứng dậy nhường chỗ cho nó.
Đây là bệnh cũ, Tống Ngạn chỉ cần ngủ một giấc là không sao rồi.
Tạ Thần Vũ nghe AI chẩn bệnh xong, liền yên tâm tắt đèn, xoa nhẹ đầu cậu:
"Được rồi, ngủ tiếp đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!