Tống Ngạn nhận được tin nhắn của Du Kình là lúc cậu đã ở trên phi thuyền.
Tinh cầu Lý Túc và tinh cầu Bá Đích thuộc cùng một tinh vực, thời gian di chuyển chỉ tầm bốn tiếng đồng hồ, nhưng thời điểm mua vé cậu vẫn muốn mua nguyên một căn phòng đơn.
Tống Ngạn đang dùng nước lạnh rửa mặt trong phòng vệ sinh, đột nhiên nghe máy truyền tin Tích lên một tiếng, trái tim liền đập loạn lên, cả mặt ướt át cũng không thèm lau, vội vàng mở máy truyền tin ra xem, là đám người Du Kình nhắn hỏi tình huống.
Cậu yên lặng một chút, sau đó chỉ trả lời ba chữ:
Không gặp được.
Tống Ngạn lừa mình dối người, cho rằng chỉ cần không thấy đối phương ở quán ăn, không giáp mặt xác nhận thân phận thì vẫn chưa tính là đã gặp được người.
Hơn nữa…… Lỡ như tất cả đều là sự trùng hợp, người nào đó đang đi chơi cùng với người trong lòng thật thì sao?
Nếu thật sự là vậy thì tốt quá.
Tống Ngạn lau khô giọt nước trên mặt, đờ đẫn mở cửa phòng vệ sinh ra, tính toán lên giường nằm một chút.
Ngay sau đó, Du Kình đã gọi điện thoại qua, cậu duỗi tay bắt máy.
"Sao lại không gặp được?" Đám người bên kia hỏi,
"Hắn cho cậu leo cây à?"
Tống Ngạn lời ít mà ý nhiều:
"Anh ta có việc, được rồi cúp đây."
Đám người bên kia liền hô lên: Chờ đã!
Bọn họ lập tức đưa ra thuyết âm mưu:
"Hắn có việc nhưng lại không nói trước cho cậu biết, một hai phải để cậu đến rồi mới nói ư? Có khi nào hắn cố ý lừa cậu bằng cách nói là dùng thân phận thật để gặp cậu, nhưng thực chất là đứng ở từ xa để quan sát cậu hay không? Cái thằng chó đẻ này……"
Tống Ngạn vừa nghe liền biết không ổn rồi, bèn cắt ngang, nói:
"Không phải, đừng suy nghĩ vớ vẩn."
Đám người Du Kình rất tức giận: Sao lại không phải?
Tống Ngạn thật sự không muốn tiếp tục phiền lòng nữa, cậu hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh nói:
"Tình huống tương đối phức tạp, mấy người đừng hỏi nữa, cũng không được đi tìm và gây phiền phức cho người ta. Tóm lại hôm nay tôi có việc, anh ta cũng có việc. Tôi quay về trường đây, cúp máy."
Đám người Du Kình chưa kịp hỏi han điều gì thì thông tin đã bị cắt đứt, cả đám không khỏi quay mặt nhìn nhau.
Lão Tiền nói:
"Hai người đều có việc……Này có nghĩa là gì?"
Những người còn lại cũng không hiểu lắm, nhưng bọn họ biết chuyện không hề đơn giản như vậy, cả đám liền theo thói quen mà nhìn về phía Phó Vân Tĩnh.
Vừa rồi chỉ gọi thoại chứ không gọi video, Phó Vân Tĩnh không thể nhìn thấy vẻ mặt của Tống Ngạn nên cũng không thể đưa ra bất kỳ phán đoán nào.
Mặc dù có chút do dự, nhưng hắn vẫn muốn nói ra phỏng đoán của mình:
"Sao tôi có cảm giác như Ngạn Ngạn đang giận dỗi vậy?"
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!