Chương 23: Gọi tôi là Kim Diễm!

Tống Ngạn vừa về đến nhà liền vọt vào phòng tắm, tắm rửa xong thay một bộ quần áo ở nhà, tiến vào khoang thực tế ảo.

Tạ Thần Vũ đã đến từ trước rồi, anh đang đứng chờ cậu trong một khuôn viên trường học trong thực tế ảo.

Nơi đây có các khóa học trực tuyến mở ra cho toàn xã hội, bao gồm cả các khóa học công khai của các trường đại học nổi tiếng. Có vài khóa học sẽ được nghe giảng miễn phí và cũng có vài khóa học buộc phải trả phí mới vào học được.

Đôi khi sẽ có một vài giáo sư nổi tiếng đến giảng dạy, nhưng bởi vì liên quan đến rất nhiều chuyên môn, nên thông thường sẽ không mở công khai, cần phải có mã mời mới có thể vào được.

Tống Ngạn đã học xong khóa chế tạo phi thuyền cơ bản rồi, trong đó bao gồm cấu tạo phi thuyền, máy móc vẽ bản đồ và nhiều phần như mạch và các thuật toán hệ thống. Hiện tại nếu muốn tiếp tục học chuyên sâu hơn thì chỉ có thể nghe giảng ở các khóa học chuyên ngành hơn.

Suốt cả quá trình, Tạ Thần Vũ đều là người hướng dẫn cho Tống Ngạn. Anh tán thưởng nhóc con có giàu nghị lực này, có thể thấy được cậu rất nghiêm túc và để ý.

Bên cạnh đó, anh cũng tò mò về mục đích học hành của cậu, nên liền tìm người xin được mã mời, quyết định cùng cậu đến lớp học trực tuyến nghe giáo sư giảng dạy.

Cảnh vật trong thực tế ảo rất thật, hai bên đường là những cây hoa. Cánh hoa rơi gặp được cơn gió nhẹ lướt qua giống như được tăng thêm sức mạnh vậy, bay bay rơi khắp sân trường, một cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ.

Anh mơ hồ có cảm giác như bản thân đang lọt vào một bộ phim thần tượng trường học vậy, vừa ngẩng đầu thấy nhóc con online, liền cười nói: Đến rồi à?

Tống Ngạn Dạ một tiếng.

Quen nhau gần một năm, tuy hai người vẫn chưa hiểu rõ chi tiết về đối phương, nhưng dù sao thì cũng là thầy trò, là đồng đội của nhau nên dần dà cũng nảy sinh một chút tình cảm. Ít nhất thì bây giờ hai người cũng không còn giả tạo với nhau nữa.

Thế nhưng vẫn còn cảnh giác.

Tống Ngạn cảm thấy loại người có tính cảnh giác cao như hai người họ, có lẽ trừ phi một trong hai để lộ ra chút dấu vết hoặc tự chủ động để lộ ra thì mới có thể phá tan cục diện bế tắc này.

Tạ Thần Vũ hỏi:

"Báo danh đại học chưa? Bạn cùng phòng thế nào?"

Tống Ngạn nói:

"Khá tốt ạ. Anh thì sao? Anh tìm được công việc mới chưa?"

Trong suốt một năm này, người vừa là thầy vừa kiêm luôn chức đồng đội này chuyển đổi công việc đến ba lần. Tất cả vẫn là bảo vệ canh cửa, nhưng chỉ chuyển chỗ để canh mà thôi, cũng không biết vì sao lại chấp nhất với cái nghề canh cửa này đến vậy.

Có đôi khi cậu còn hoài nghi: 

Có lẽ người ta không hề nói dối, mà là thật sự có đam mê này.

Tạ Thần Vũ nói:

"Vẫn đang tìm việc, tôi có kinh nghiệm phong phú, không vội, cứ từ từ mà tìm."

Tống Ngạn không biết nói gì, nghĩ thầm: Đúng là anh có kinh nghiệm rất phong phú.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi đến khu chuyển tiếp, sau khi tìm được lớp học và nhập mã mời xong, liền nhấn vào nút xác nhận di chuyển.

Cảnh vật trước mặt hai người chợt lóe lên, ngay sau đó liền ngồi ngay ngắn trong một hội trường sáng sủa với các chỗ ngồi được thiết kế thành những bậc thang.

Hai người không đến sớm cũng chẳng đến muộn, khóa học vừa mới bắt đầu.

Giáo sư nổi tiếng giảng dạy đương nhiên sẽ không giống với Tạ Thần Vũ là đôi khi sẽ dừng lại giải thích những điểm nghi vấn cho học trò. Hơn nữa giáo sư còn mặc định cho rằng những học viên có thể nhận được mã mời đều ở một cấp độ nhất định.

Vì vậy giáo sư liền giảng dạy bám sát theo giáo trình, càng giảng càng đi sâu vào trọng tâm.

Tống Ngạn nghe giảng hết sức chăm chú, đồng thời cũng ghi chép lại những chỗ mà cậu chưa hiểu.

Vốn dĩ chờ tan học cậu sẽ hỏi giáo sư một chút, nhưng vừa ngẩng đầu lên liền thấy bục giảng bị vây quanh bởi ba tầng lớp học viên, chờ đến lượt cậu thì cũng sẽ vào lớp học mới rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!