Chương 18: Chính chủ tới

Tạ Thần Vũ không phải loại người dễ dàng tức giận, trước giờ cảm xúc của anh vẫn luôn luôn ổn định.

Phần lớn thời gian sau này anh sẽ không ở tại tinh cầu Bá Đích. Vốn dĩ anh đã không mấy yên tâm khi để Tống Ngạn một mình ở lại nơi này, huống hồ chi cậu là một sinh viên, anh biết tỏng đám Alpha đón tân sinh kia có đức hạnh như thế nào.

Một Omega có tính cách hướng nội, lớn lên xinh đẹp tuyệt đối sẽ trở thành món hàng dễ dàng tranh đoạt. Vì thế khi nghe Tống Ngạn nói như vậy, anh liền thuận thế đồng ý đi qua.

Giống như từ khi biết được Tống Ngạn chính là đứa bé năm đó, anh liền có cảm giác muốn tận lực chăm sóc cho cậu nhiều hơn vậy.

Đặc biệt là sau khi lãnh chứng nhận kết hôn, làm bạn đời hợp pháp xong, anh càng có cảm giác như bản thân anh đã trở thành người giám hộ của cậu vậy, mặc kệ cho dù lúc này Tống Ngạn đã là người trưởng thành.

Anh vừa liếc mắt nhìn tin nhắn này là đã biết trong đó có vài phần cố ý rồi. Thế nhưng dù sao thì tâm tư của tên cuồng yêu đương kia cũng đơn giản dễ hiểu, hẳn là sẽ không đổ oan cho người ta đâu. Cho dù những Alpha kia không nói y như vậy, nhưng chắc chắn cũng có ý như vậy.

Một người đã từng là nam sinh vừa đẹp trai vừa xuất sắc và là nam thần của vô số người như anh, chưa từng bị người nói như thế này đâu. Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng đúng là trong phút chốc cũng có chút để ý, vì vậy anh liền nhanh chóng thay đồ xuống lầu.

Trường đại học của Tống Ngạn cách rất xa công ty của nhà họ Tạ, nhưng nhà thì lại được mua ở khu vực gần các trường đại học.

Lý do rất đơn giản.

Nhà họ Tạ cảm thấy một người lấy danh nghĩa là một phó chủ tịch như Tạ Thần Vũ, cho dù có đến trễ thì cũng không sao. Nhưng Tống Ngạn thì không thể đi học trễ. Hơn nữa thân thể của cậu vẫn chưa được điều dưỡng tốt, đương nhiên là đường từ nhà đến trường phải càng ngắn càng tốt rồi.

Thời đại này tốc độ của các xe bay cực nhanh, lộ trình cũng ngắn, nên Tống Ngạn nhận được tin nhắn chỉ mới được năm phút, Tạ Thần Vũ đã đến nơi rồi.

Lúc này cậu đã đăng ký xong và đang cùng các đàn anh Alpha đi nhận vật dụng cư trú. Đoàn người vừa rời khỏi quảng trường nhỏ, bước vào sảnh chính, chợt nghe thấy từ xa có một âm thanh của một chiếc xe đang vút đến gần, tiếp theo liền thấy ngay một chiếc siêu xe mới tinh đang đậu ở bên ven đường.

Có vài Alpha thấy được một màn này liền hít sâu một hơi, lòng thầm nghĩ: Thế mà lại có một đại gia lắm tiền trong số tân sinh năm nay, cũng không biết là xe của chính mình hay là xe của người nhà nữa.

Tống Ngạn nhận ra được đây chính là chiếc xe mà nhà họ Tạ đã mua cho cậu và Tạ Thần Vũ. Nhìn thấy cửa xe mở ra và máy truyền tin cũng đồng thời vang lên một tiếng, cậu liền ấn vào nút nhận cuộc gọi, nói:

"Anh quay đầu lại đi."

Tạ Thần Vũ xoay người lại.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần âu, chân mang giày thể thao phiên bản giới hạn, gương mặt đẹp trai, khí chất tao nhã, vừa nhìn liền biết ngay là người có ăn có học đàng hoàng.

Động tác bước xuống xe vừa rồi, quả thật chẳng khác gì thần tượng trong phim truyền hình bước ra đời thực, khiến những người chung quanh đều dõi mắt nhìn theo.

Chỉ thấy đôi mắt của anh cong cong, tràn đầy dịu dàng: Ngạn Ngạn.

Tống Ngạn cảm nhận được tầm mắt của mọi người đều đang hướng về phía cậu, không thể không thừa nhận, vị học sinh xuất sắc này thật sự rất giỏi.

Tống Ngạn tắt máy truyền tin, nhanh chóng bước qua: Chồng ơi.

Các Alpha: ……

Mẹ nó, là chính chủ!

Tạ Thần Vũ nhẹ nhàng chuyển mắt nhìn sang bọn họ, tiến lên nắm lấy tay Tống Ngạn.

Tống Ngạn tỏ vẻ rất vui mừng:

"Không phải anh đang bận họp sao?"

Tạ Thần Vũ nói:

"Ừ, nhưng trước khi anh mở họp, anh đã nói bọn họ nói ngắn gọn thôi."

Tống Ngạn ngượng ngùng:

"Anh vừa mới họp xong đã bỏ bọn họ chạy sang đây, anh không sợ bọn họ sẽ thóa mạ anh sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!