Chương 17: (Vô Đề)

Có một màn mở đầu này của Tống Thước, những người còn lại của nhà họ Tống liền bừng tỉnh.

Đương nhiên bọn họ không ngu ngốc đến mức đi mắng chửi người, mà là muốn lại gần Tống Ngạn khóc lóc tỏ vẻ đáng thương, thế nhưng đáng tiếc tất cả đều bị các vệ sĩ lôi ra ngoài.

Khách khứa vừa vây xem vừa cảm thấy vui sướng khi có người gặp họa. Tất cả đều cảm thấy sảng khoái, có vài người còn nổi hứng chụp hình quay video.

Người nhà họ Tống bị lôi đi, bọn họ đưa mắt nhìn theo bữa tiệc thịnh soạn xa hoa đang dần dần càng lúc càng xa, trong tiềm thức chợt dâng lên một ý nghĩ tuyệt vọng: Cả đời này không thể quay về cái giới thượng lưu này nữa rồi.

Tống Ngạn cũng không muốn lãng phí thời gian với đám người nhà họ Tống. Ngay từ đầu cậu đã muốn làm một ông chủ vung tay mặc kệ rồi.

Kế hoạch của cậu là công bố di chúc xong sẽ lan truyền tin tức này, sau đó tìm một đội ngũ luật sư và sắp xếp bàn bạc với bọn họ.

Hệ thống pháp luật tinh tế đã hoàn thiện đâu ra đó, cho dù trong lòng bọn họ không muốn thì cũng buộc phải ói ra hết tất cả mà thôi. Chỉ là quá trình thực hiện sẽ hơi tốn công một chút.

Thế nhưng bây giờ đã có nhà họ Tạ hỗ trợ, chắc chắn quá trình trung gian này sẽ được đẩy nhanh hơn, cậu vung tay sẽ càng thoải mái. Dưới sự săn sóc dịu dàng của Tạ Thần Vũ, cậu ăn xong một miếng bánh kem, tâm tình lập tức đã quay về trạng thái bình thường.

Lúc này, ông Tần cũng tạm quay về trạng thái bình thường rồi.

Trong thời gian đó, ông còn nhắn tin đến viện nghiên cứu, hỏi xem thuốc thử có tác dụng phụ gì hay không, tỷ như có thể ảnh hưởng đến cảm xúc gì đó hay không. Sau khi nhận được đáp án phủ định, ông liền đờ đẫn tắt khung chat, chỉ cảm thấy tình yêu của người trẻ tuổi quá ư là thần bí.

Trao đổi với luật sư xong, ông Tần tìm được cháu ngoại nhà mình, vẻ mặt nhìn cậu một cách kỳ lạ.

Tống Ngạn hỏi: Sao vậy ông?

Ông Tần bình thản ung dung:

"Không có gì, ta chỉ muốn xác nhận lại lần cuối, bán hết cổ phần công ty, chỉ để lại công ty trang sức thôi đúng không?"

Tống Ngạn Dạ một tiếng.

Cậu không có hứng thú với công ty đã bị nhà họ Tống làm rối tung rối mù kia, cậu chỉ muốn giữ lại sản nghiệp của mẹ mà thôi.

Lúc này, công ty trang sức đã không còn vinh quang như năm đó nữa. Mấy năm nay có một số cửa hàng còn phải bị đóng cửa, nhưng tốt xấu gì cũng còn căn cơ.

Nhà họ Tần xuất thân làm trang sức, hoàn toàn có thể vực dậy một lần nữa. Hơn nữa cha mẹ cũng để lại cho cậu một mớ nguyên thạch có chất lượng không tồi. Có ông ngoại kinh doanh, dần dần rồi sẽ chuyển biến tốt lên thôi.

Bữa tiệc dần dần cũng đã đến hồi kết thúc.

Nhà họ Tạ tiễn khách khứa xong liền mạnh ai về nhà nấy. Trong đó có một thiếu niên đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, bèn lên tiếng hỏi:

"Đúng rồi anh dâu, sinh nhật trưởng thành của anh, anh ba tặng gì cho anh vậy?"

Một câu vừa hỏi ra liền khiến tất cả người nhà họ Tạ đều đưa mắt nhìn sang, ít nhiều gì cũng có chút tò mò.

Đôi chồng chồng giả tạo yên lặng tầm một giây.

Ngay sau đó Tống Ngạn liền ngượng ngùng cúi đầu, thẹn thùng lê bước đến bên cạnh Tạ Thần Vũ, nhường cho thanh niên văn vẻ tự do phát huy.

Tạ Thần Vũ liền ho khan một tiếng sờ sờ mũi: Bảo mật, đừng hỏi.

Tuyệt vời, hai người nghĩ thầm.

Vừa không cần nói rõ đáp án vừa khiến cho người nghe cảm nhận được sự ngọt ngào, quá hoàn mỹ.

Người nhà họ Tạ dùng ánh mắt sâu xa nhìn hai người họ, trong lòng thầm đoán đủ thứ điều, nhưng cũng không gặng hỏi nữa.

Đôi chồng chồng giả tạo nhẹ nhàng qua cửa, cùng nhau về biệt thự hôn nhân.

Lúc này trời đã khuya, Tống Ngạn đang muốn lên lầu chợt nghe thấy tiếng gọi của Tạ Thần Vũ, chỉ thấy anh đưa ra một cái hộp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!