Chương 11: Ngày Nào Tôi Cũng Lên Lớp Học Trực Tuyến Cùng Elizabeth Hết!

Một câu Trông coi cửa thành liền khiến toàn thể thành viên Du Kình nhìn về phía Tống Ngạn.

Tống Ngạn dừng một chút, bỏ qua phần chế tạo phi thuyền, tường thuật lại hết những chuyện về vị đồng đội kia cho đám người Du Kình nghe.

Đám người Du Kình run run khóe miệng.

Một người có kỹ thuật điều khiển phi thuyền vô cùng tinh vi và có lối vật nhau lợi hại hơn cả Tống Ngạn mà lại chạy đi làm nghề trông coi cửa thành sao?

Bọn họ hiểu rõ thực lực của Tống Ngạn như thế nào, có thể đánh thắng được cậu tuyệt đối không phải là một người bình thường.

Bọn họ hỏi: Cậu tin à?

Tống Ngạn nói: Không có.

Nói về mặt ngoài thì, nếu có thể làm phát sóng trực tiếp trong mô phỏng huấn luyện, dựa vào kỹ thuật của vị đồng đội kia đi phát sóng trực tiếp chắc chắn sẽ rất nổi tiếng và sẽ kiếm được nhiều tiền hơn là đi trông coi cửa thành, càng khỏi bàn đến những việc khác.

Thế nhưng…… Tống Ngạn tiếp tục giải thích:

"Sau đó tôi có hỏi anh ta là vì sao lại không làm những nghề khác."

Đám người Du Kình sốt sắng hỏi:

"Thế tên đó nói như thế nào?"

Tống Ngạn bắt chước giọng điệu của vị đồng đội kia: "Anh ta nói, trong cuộc đời ngắn ngủi này của mình, tôi đã từng giàu có cũng đã từng trở nên bần hàn, đã từng xông pha cùng với các anh em, đã từng trải qua cảm giác bị bỏ đá xuống giếng, đã từng trầm mê vào trong rượu bia, cũng từng biến sự oán hận thành bạo lực.

Hiện tại chuyện xưa đã qua, như tan thành mây khói, tôi chỉ muốn có một cuộc sống yên lặng, nghiêm túc tự hỏi con đường tương lai sau này của tôi nên đi như thế nào.

Trông coi cửa thành có thể giúp đại não của tôi được bão hòa, không lo nghĩ ngợi, trạng thái tinh thần lạc vào chốn bình yên.

Tôi cũng biết nghề này không ổn, nên vẫn đang nỗ lực để nâng cao bản thân mình, đợi khi nào tìm được con đường tôi muốn đi, tôi sẽ từ chức.

Anh ta nói thế đó.Đám người Du Kình:……Tống Ngạn nói:Người này có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng cho dù anh ta có nói thế nào, anh ta vẫn luôn có thể tìm ra được một lý do hợp lý để nói.

"Ví dụ như chuyện trông coi cửa thành này, biết đâu người ta thật sự muốn một cuộc sống yên bình thì sao? Dù sao thì nếu là đám người Du Kình thì cũng có khả năng này lắm chứ. Tống Ngạn đưa ra kết luận cuối cùng:"Tạm thời tôi vẫn chưa tìm được sơ hở, mọi người không cần nhúng tay vào, tự tôi hiểu rõ."

Đám người Du Kình nghe vậy cũng có chút yên tâm.

Mấy năm nay, bọn họ bỏ công sức ra dạy cậu đề phòng kẻ gian cũng không phải để không, Tống Ngạn vẫn luôn là một đứa nhỏ thông minh, hẳn là không để bản thân tự mình chịu thiệt đâu.

Cứ cưng chiều Tống Ngạn mãi cũng không được, Tống Ngạn đã sắp trưởng thành rồi, bọn họ không thể cứ ở bên cạnh chăm lo cho cậu mãi được, sớm muộn gì thì cậu cũng phải tự mình đảm đương một phía thôi.

Hơn nữa, Tống Ngạn cũng chỉ cùng vị đồng đội trông coi cửa thành kia đi khám phá bản đồ, không liên quan đến những vấn đề khác cho lắm.

Vì vậy đám người Du Kình nói:

"Vậy cậu chú ý nhiều chút."

Tống Ngạn trả lời, tiến vào khoang thực tế ảo.

Phần lớn thời gian, Tống Ngạn và Tạ Thần Vũ đều dùng khoang thực tế ảo, bởi vì vừa có thể đi học, vừa có thể vào phòng vật nhau hoặc có thể mở một trận mô phỏng huấn luyện phi thuyền.

Nhờ có vị đồng đội đáng tin cậy này, mà điểm tích lũy của cậu đã được kéo lại.

Tạ Thần Vũ rất phối hợp, đi theo cậu đánh xong một trận, nửa đường nhìn thấy khu huấn luyện cơ giáp, anh hỏi:

"Cậu có nghĩ đến học cơ giáp không?"

Tống Ngạn nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!