Giản Dụ đã bơi theo trực giác trong đại dương hai tiếng.
Tất cả mọi thứ cậu nhìn thấy đều là sương mù giống nhau như đúc, về lâu về dài không khỏi khiến người khác nghĩ mình đang lòng vòng tại chỗ.
Nhưng Giản Dụ không hốt hoảng, cậu rất bình tĩnh.
Bởi vì liên tục có thứ gì đó kêu gọi trong đầu cậu, nói với cậu rằng đã sắp đến đích.
Ngay khi Giản Dụ cảm giác mình xuyên qua thứ gì đó thì cuối cùng màn sương dày đặc cũng tản đi.
Một chiếc cung điện vô cùng xa hoa và tráng lệ xuất hiện trước mặt cậu.
Vật liệu xây dựng cung điện sẽ không bao giờ bị nước biển ăn mòn, ngoài ra còn có thể khiến nó tỏa sáng dưới đáy biển, cung điện trắng chính là thứ nổi bật nhất nơi đây.
Không có ai dám coi thường nó cũng như không sinh vật nào dám lại gần nó.
Cơ thể Giản Dụ cứng ngắc, cậu nhận ra, đây chính là cung điện của Siren.
Nhưng mà, đây rõ ràng không phải thế giới của cậu, tại sao lại có cung điện của Siren.
Giản Dụ thất thần nhìn cung điện trước mặt, bên trong không có bất kì hơi thở nào của Siren.
Cung điện lạnh băng cho Giản Dụ một tin, nơi này lâu lắm rồi không có Siren ở.
Giản Dụ tiến lên, vuốt nhẹ bức tường bên ngoài, ngày hôm nay chiếc cung điện này xuất hiện, có nghĩa là Siren thật sự có liên quan đến thế giới này.
Có lẽ việc cậu đến đây cũng không phải bất ngờ, mà đã được sắp đặt từ trước.
Cầu livestream bay ra xa, quay hết toàn bộ cung điện.
Giản Dụ tranh thủ vào trong, bên trong trống rỗng hệt cậu đoán, cứ như những chủ nhân cuối cùng ở đây đã mang hết tất cả đi cùng với mình.
Nhưng Giản Dụ không ngại, cậu kiên nhẫn đi tìm từng phòng với mong muốn tìm được chút dấu vết của đồng loại mình.
Cho đến khi tìm kiếm xong xuôi, cậu không phát hiện bất kì manh mối nào.
Giản Dụ mím nhẹ môi, vẫn không từ bỏ, quyết định ra ngoài cung điện dạo một vòng.
Trong cả quãng đường, rắn nhỏ yên tĩnh nằm trên người Giản Dụ, cũng không làm phiền gì cậu, hắn biết cung điện này quan trọng với Giản Dụ thế nào từ hành động của cậu.
Giản Dụ bơi ra sau cung điện, nhìn mấy những chiếc mộ lớn trước mặt, cậu nhắm mắt, điều chỉnh tâm trạng một chốc mới bơi đến.
Siren có thể cảm nhận được cái chết của mình, trước khi chết, bọn họ sẽ quay lại thánh địa, sau đó an giấc ngàn thu ở nơi đây.
Từng chiếc mộ này, chính là từng Siren đã ra đi.
Giản Dụ nhìn bia mộ, bên trên chính là chữ của Siren, từng nét chữ tạo thành những cái tên xa lạ.
Cậu bơi đến chiếc bia đá tách biệt với tất cả mộ khác, tấm bia cao khoảng trăm mét, trên đó là dòng chữ đã bị nước biển ăn mòn theo tháng năm.
Tấm bia đá này ghi lại tất cả mọi thứ liên quan đến nơi đây.
Kỷ nguyên Tinh Tú năm 522, tôi dẫn những người còn sót lại của tộc đến nơi đây, chúng tôi muốn bắt đầu cuộc sống mới, nhưng chúng tôi thất bại.
Kỷ nguyên Tinh Tú năm 524, hôm nay lại một người nữa hi sinh, cuộc chiến với hung thú hắc ám đến quá bất ngờ, đại dương này không còn là chỗ nương thân thích hợp với chúng tôi nữa, nhưng chúng tôi không còn nơi nào khác để đi.
Năm 527, rốt cuộc, Siren chỉ còn lại một mình tôi, tôi quả là vị vua vô dụng nhất trong lịch sử mà.
Năm 528, tôi tìm được rồi! Các Siren tưởng chừng đã chết khi hành tinh cũ phát nổ vẫn còn sống! Bọn họ sống ở một thế giới khác!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!