Chương 37: (Vô Đề)

Fannini nói xong bèn vung tay, người máy sau lưng bước lên quét cơ thể các tuyển thủ: "Vẫn nguyên tắc cũ, tranh thủ lúc kiểm tra, chúng ta giới thiệu sàn đấu kì này đi."

Rừng mưa trên sa mạc, ý nghĩa như tên, đây là một hành tinh với sa mạc chiếm 91% diện tích, điều thần kỳ chính là cho dù con người cố gắng xanh hóa thế nào, đến cả máy móc công nghệ hiện đại cũng được tận dụng triệt để, nhưng vẫn không thể làm số phần trăm xanh hóa tăng lên.

Điều này khiến những ốc đảo còn sót lại trên sa mạc quý giá lạ thường.

Sa mạc thiếu mưa quanh năm, nguồn nước duy nhất là từ mưa trong rừng mưa.

Khác hoàn toàn rừng mưa nhiệt đới, rừng mưa nơi này có các loại thực vật vô cùng thần kỳ, nhiều loại được dùng làm thuốc, thường xuyên được các nhà điều chế thuốc thuê lính đánh thuê đến lấy.

Tương truyền rằng, bên dưới lớp sa mạc này chính là một bảo tàng khổng lồ, chỉ tiếc đến giờ vẫn không ai tìm được.

"Ải thứ hai chỉ có một nhiệm vụ duy nhất thôi, làm tất cả mọi cách để kiếm được càng nhiều điểm càng tốt."

Fannini vừa nói xong, một tệp tài liệu đã được gửi vào quang não của các tuyển thủ: "Đây là số điểm của các loại thực vật trên ốc đảo, xin hãy thu hoạch cẩn thận, hư một bộ phận là hông có điểm đâu nha!"

"Nếu không chịu được nhiệt độ nóng bỏng ở sa mạc, xin hãy cầu cứu đúng lúc, sẽ có người đến cứu mọi người."

Hiển nhiên, cầu cứu cũng tức là bị loại.

Fannini giơ tay làm động tác chào tạm biệt với các tuyển thủ: "Vậy, một tháng sau gặp lại nhé ~"

Ngay sau đó, các tuyển thủ đã được chuyển đến khắp mọi ngóc ngách trong sa mạc, không biết còn cách rừng mưa bao xa.

Nhìn tình hình thì có lẽ cuộc thi muốn bọn họ tự đi tìm ốc đảo trước.

Giản Dụ ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang bên trên: "…."

Có lẽ do đãi ngộ dành riêng cho hạng nhất, nơi Giản Dụ được thả xuống chỉ có một mình cậu, cầu livestream bay vòng vòng xung quanh, như muốn hối Giản Dụ đi nhanh lên.

Giản Dụ không quan tâm đến trái cầu đang bay vòng vòng kia, cậu cúi đầu kiểm tra quang não, phát hiện tài liệu gửi đến ngoại trừ có số điểm các loại thực vật ra, còn có một cuốn sổ tay hướng dẫn sinh tồn trong sa mạc.

Túi dụng cụ cuộc thi phát có lều vải, quần áo giữ ấm, cái gì cũng đầy đủ, chỉ có thức ăn là cầm cự được ba ngày.

Giản – có dự cảm một tháng tiếp theo không tốt lắm  – Siren – Dụ "…."

Cậu hít một hơi thật sâu, bắt đầu suy nghĩ xem bây giờ bỏ quyền, tự đến nơi cất cúp lấy cúp có bao nhiêu phần trăm khả thi.

Siren có khả năng không đụng vào nước một tháng à? Không thể nào.

Siren phơi nắng một tháng là thành Siren nhiều nắng đấy.

Cho nên, cậu phải nhanh chóng tìm được ốc đảo!

Xung quanh là sa mạc cát mịt mù, không có bất kì thứ gì có thể dùng để đánh dấu tọa độ, Giản Dụ đứng tại chỗ, nhắm mắt cảm ứng một hồi mới nhấc chân đi về một phía.

Tính háo nước của Siren khiến cậu nhanh chóng tìm được nguồn nước, nhưng trong bầu không khí khô nóng này, Giản Dụ phát hiện mình không thể cảm nhận được hơi ẩm quen thuộc kia.

Có mục tiêu vẫn tốt hơn, Giản Dụ choàng nón lên đầu, giảm diện tích tiếp xúc sẽ giảm tốc độ thoát hơi nước.

Rắn nhỏ không leo lên người Giản Dụ nữa mà tự trườn theo cậu.

Giản Dụ nhìn nó, không xác định được thằn lằn có chịu được nhiệt độ trong sa mạc hay không.

May mà trạng thái rắn nhỏ có vẻ không tệ, còn rảnh rỗi dùng đuôi quấn quanh mắt cá chân cậu.

Bây giờ đang là buổi trưa, mặt trời trên cao chiếu xuống làm lớp cát nóng lên, nhiệt độ cao làm Giản Dụ khó chịu, không khí bị chiếu cho biến dạng, không có chút hơi nước nào.

Đây là hoàn cảnh Giản Dụ không biết làm sao để đối phó nhất, cũng là nơi bất lợi nhất với cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!