Chương 33: (Vô Đề)

Rắn nhỏ đang ngủ không trả lời câu hỏi của Giản Dụ, may mà Giản Dụ cũng không hy vọng gì.

Giản Dụ không hiểu tại sao mình lại trở nên kì lạ thế này sau khi tìm được thêm một phần tư ngọc đồng sinh.

Rắn nhỏ ngủ đến tận trưa, lúc đó Giản Dụ đã chuẩn bị lên cầu lơ lửng.

Nhận ra túi của mình cục cửa, Giản Dụ đội nón áo choàng đụng nó một cái, không nói gì.

Rắn nhỏ vẫy đuôi, bò lên cổ tay Giản Dụ, cơ thể đã dài ra rất nhiều so với ban đầu, thăng cấp từ vòng tay màu đen thành vòng tay hình rắn.

"Giản Dụ, rắn này của cậu là loài gì thế?"

Akin nhìn, nếu không phải có đôi mắt vàng kim sáng bừng thì rắn nhỏ đã hòa làm một thể với bộ đồ chiến đấu của Giản Dụ rồi.

"Không biết." Giản Dụ ngừng một chốc, cậu không biết nhiều về loại giả tưởng, nhưng rắn con có chút xíu, không oai phong chút nào.

"Được rồi." Akin nhún vai, cũng không nhất định phải có được câu trả lời, anh chỉ đang gợi chuyện để nói thôi.

Muron và Rauch đi cuối cùng, trên cầu lơ lửng có rất nhiều tuyển thủ, mọi người đều phải cảnh giác xung quanh, tránh cho người khác làm khó làm dễ mình.

Cầu lơ lửng dài hơn một cây số, cần rất nhiều thời gian mới có thể đến thành phố khác.

Gió trên cầu vẫn rất lớn, chỉ nhẹ hơn gió mưa bão tối hôm qua, cầu livestream bay theo Giản Dụ, xung qung cũng có rất nhiều cầu livestream nhưng không có cái nào chỉ quay một người duy nhất.

Bây giờ Giản Dụ đứng đầu bảng xếp hạng, mọi người đều đang tìm cậu, tất cả đều chưa từng nghe về cái tên đột nhiên xuất hiện này, quyết định xem Giản Dụ là "hắc mã" của năm nay.

May mà Giản Dụ sau khi đội nón áo choàng lên thì độ tồn tại cũng giảm bớt, mặc dù có rất nhiều người nghi ngờ tại sao Giản Dụ phải đội nón như vậy, nhưng nhiều tuyển thủ nên phong cách sẽ khác nhau, mặc đồ như vậy cũng không có gì lạ.

Một đường im lặng, ba người bọn họ đã đến thành phố khác.

Giản Dụ nhìn thành phố y chang như thành phố cũ, trầm mặc không nói gì.

"Cái quái gì đây? Copy Paste hả?" Rauch khinh bỉ: "Mấy cái thành phố này làm ơn đổi phong cách hộ cái được không?"

Giản Dụ giơ tay chạm vào lồng bảo vệ của thành thị, lá chắn này yếu hơn lá chắn của thành phố ban đầu rất nhiều.

Bây giờ đã biết lông chim chỉ xuất hiện trên lồng bảo vệ, mặc dù mọi người không biết tại sao nhưng vẫn cố gắng thu gom, bây giờ cái lồng bảo vệ này không còn bất kì một cọng lông nào.

Giản Dụ dùng tinh thần lực để cảm nhận, ngay cả tuyển thủ cũng ít đi rất nhiều.

Không phát hiện nơi nào đặc biệt, sau khi Giản Dụ "cất" tinh thần lực của mình lại, cậu cảm giác được một ánh mắt đang nghiên cứu tìm tòi mình.

Cậu quay đầu nhìn về phía đó, không có ai.

"Chúng ta về thôi, nơi này đã chẳng còn gì để lấy." Akin đề nghị, nhưng họ vẫn đi một vòng nhìn thử.

Nghe vậy, Giản Dụ thôi không tìm kiếm nữa, nhấc chân đi theo Akin.

Chủ nhân ánh mắt kia cũng không đi theo, Giản Dụ vẫn bình tĩnh, cũng không nóng nảy.

Trong lúc suy nghĩ, Giản Dụ lại sờ rắn nhỏ theo bản năng, kết quả bị nó cắn một cái.

Giản Dụ cúi đầu nhìn, rắn nhỏ nhìn thẳng vào mắt cậu, đôi mắt vàng kim nom vô tội lắm.

Nhưng Giản Dụ cứ cảm thấy rắn nhỏ thay đổi ở đâu đó rồi.

Cậu nhìn chòng chọc rắn nhỏ một hồi, đến khi cơ thể quấn quanh cổ tay cậu của rắn nhỏ cứng ngắc mới thôi.

Thấy cậu chàng tóc bạc không chú ý đến mình nữa, rắn nhỏ chột dạ vẫy đuôi, lại dán sát vào cổ tay Giản Dụ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!