Chương 28: (Vô Đề)

Rắn đen trên tay cậu rất nhỏ, cả cơ thể duỗi thẳng ra cũng chỉ miễn cưỡng dài bằng bàn tay Giản Dụ, bề rộng cũng chỉ to bằng ngón tay trỏ của cậu, vảy trên người đen nhánh, không có bất kì màu sắc hay hoa văn khác trộn lẫn vào, gần như không phản xạ lại ánh sáng.  

Làm đôi mắt vàng kim y như hai cái bóng đèn be bé.

Giản Dụ ngửi được mùi của Olderhain thoang thoảng trên người rắn nhỏ, nhưng lại không phải Olderhain cậu quen thuộc.

Hơn nữa Giản Dụ không cảm nhận được neo mình đặt trong biển tinh thần của con rắn này.

Không phải biến mất, giống bị thứ gì đó cản lại hơn.

Nhớ lại chuyện Olderhain không thích sinh vật có vảy, Giản Dụ không cảm thấy đây là hình thú của Olderhain, không phải hắn mà có mùi giông giống hắn thì chỉ có thể là người thân chung dòng máu.

Rắn đen nhỏ như vậy, khả năng lớn nhất là con trai của hắn.

Số liệu của Kaka chạy tán loạn làm quang não muốn bốc cháy: "Hoàng hậu, bệ hạ trong sạch ba mươi hai năm, trước giờ chưa từng hẹn hò hay tình một đêm với ai, đây chắc chắn không phải con của ngài ấy!"

Tuổi thọ của người dân Đế quốc sẽ được kéo dài sau khi thức tỉnh hình thú, hình thú càng mạnh sống càng lâu, trung bình sẽ sống được từ hai trăm đến ba trăm năm, ba mươi mấy vẫn còn đang trong giai đoạn thanh niên trai tráng ở Đế quốc đấy.

Kaka nghĩ một chút, cảm thấy không đúng lắm, không phải nó nói thẳng cho hoàng hậu biết đây là ai là được rồi à?

"Hoàng hậu, thật ra đây là…."

"Là thú cưng!"

Hefter nhận tin chạy vội đến cắt ngang Kaka, thấy Giản Dụ quay đầu nhìn về phía mình, Hefter kiên định bổ sung thêm một câu: "Là thú cưng, bệ hạ lúc nào cũng mang nó theo bên mình."

"Vậy tại sao tôi chưa từng thấy nó bao giờ?"

Giản Dụ nhìn rắn đen trong lòng bàn tay, dùng ngón cái sờ một cái, cảm giác trơn trượt, vảy cũng ấm áp, là nhiệt độ cậu thích.

Giản Dụ lại sờ thêm mấy cái.

Rắn đen bị sờ từ đầu đến đuôi nằm vật trong tay Giản Dụ, bất động.

Hoàn toàn không có chút xíu ý định phản kháng nào.

Thấy rắn đen nằm ườn ra đó, trán Hefter đổ mồ hôi hột, chột dạ nói: "Cái này…. nó đi chữa bệnh nên chưa kịp giới thiệu với ngài."

"Ồ." Giản Dụ đáp một tiếng, ngẩng đầu nhìn vào trong phòng chữa trị, bên trong không có ai: "Ol đâu?"

"Có nhiệm vụ khẩn cấp nên bệ hạ ra ngoài rồi ạ."

"Phải không?" Không biết Giản Dụ tin hay chưa, nhưng cậu không hỏi nữa: "Vậy tôi về, tôi…. sẽ chăm sóc thú cưng của anh ấy hộ."

Nói xong, Giản Dụ mang rắn đen đi mất.

Mấy phút sau, giọng của Kaka mới vang lên trong quang não của Hefter: "Sao không nói cho hoàng hậu biết đó là bệ hạ?"

"Cậu muốn bệ hạ xóa luôn dữ liệu của cậu sau khi tỉnh lại à?"

Kaka nghe vậy, số liệu của nó run lên, dữ liệu nào của nó cũng rất quý, không được để người khác động vào.

Đây cũng không phải lần đầu bọn họ thấy bệ hạ thành thế này, chỉ là ngày xưa, Olderhain chỉ cần biến sang hình thú là sẽ nóng nảy, sẽ phá hủy mọi thứ chung quanh theo bản năng.

Không ngờ lần này bệ hạ không chỉ không phá thứ gì mà tinh thần lực cũng dịu dàng hẳn đi, gần như biến mất luôn.

Ngay cả hình thú cũng biến thành nhỏ xíu.

Hefter không biết chuyện này tốt hay xấu, nhưng nhìn bộ dạng tin tưởng của rắn đen với Giản Dụ, Hefter vẫn quyết định thuận theo tự nhiên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!