Móng tay dài nhọn kề sát họng người đàn ông, nhưng đối phương lại không cảm nhận được chút sức uy hiếp nào, đã thế còn nở nụ cười Giản Dụ không hiểu nổi.
Thấy là người quen, móng tay cậu chậm rãi trở lại như ban đầu, cậu ngồi dậy, nghi ngờ hỏi: "Ol?"
Bây giờ Giản Dụ đang ngồi trên eo Olderhain, Olderhain cũng không cột chắc áo choàng tắm của mình lắm, bị Giản Dụ đè xuống đất khiến nút thắt lỏng ra khá nhiều, da hắn gần như chạm được vào da Giản Dụ.
Cơ thể hoàn hảo như tượng lọt vào mắt Giản Dụ, thị giác của bọn họ vào ban đêm khá tốt, bóng tối cũng không thể cản ngăn được họ.
Cũng may Giản Dụ mặc đồ ngủ, bộ quần áo bằng lụa khiến cậu có thể cảm nhận rõ bắp thịt dưới thân phồng lên lại xẹp xuống với biên độ nhỏ, đáng tiếc Giản Dụ hoàn toàn không có nghĩ đến chuyện kia.
Thấy Olderhain không trả lời mình, Giản Dụ nhớ lại cảm giác khi nãy, hình như còn có…. cái gì đó như lông xù?
Cũng đúng, Olderhain ghét sinh vật có vảy, xác suất hắn là động vật lông xù cũng hợp lý hơn.
Không hiểu Olderhain đêm hôm khuya khoắt còn làm gì, Giản Dụ vừa định đứng dậy đã bị Olderhain ôm eo kéo xuống lại.
Giản Dụ: "?"
"Dụ Dụ." Giọng Olderhain trầm trầm, giống như muốn đang dụ dỗ ai, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve eo của Giản Dụ qua một lớp vải: "Em bị thương rồi."
Cái vuốt ve bên hông kia làm Giản Dụ cảm thấy kì lạ, cậu né bàn tay không an phận kia, sau khi tự kiểm tra mới trả lời: "Tôi không bị thương."
Cậu không tin Olderhain có thể nhìn thấy được nội thương của cậu, dù sao đó là do ngọc đồng sinh tạo ra, khi còn ở thế giới cũ chính cậu cũng đã bó tay.
"Ta thấy nó." Hai con ngươi vàng kim của Olderhain nhìn chằm chằm Giản Dụ, hắn nhấc nửa người trước lên, khiến cả hai gần nhau hơn: "Ta chữa cho em."
Nghe hắn nói vậy, Giản Dụ hơi nghiêng đầu, vài sợi tóc bạc tuột xuống vai cậu, có "tia trăng" nghịch ngợm lẻn vào qua ô cửa sổ, cứ như muốn nhìn xem anh chàng có mái tóc bạc như đang tỏa thứ ánh sáng giống nó này là ai.
Ánh trăng không xua đi được bóng tối, Giản Dụ đặt một tay trước ngực Olderhain để cản đối phương tiếp tục lại gần, bàn tay lạnh lẽo chạm vào làn da có nhiệt độ cao hơn cậu.
Ngón tay thon dài co lại như bị phỏng.
"Anh sao vậy?" Giản Dụ cau mày, đột nhiên xích lại gần Olderhain, lẳng lặng thả ra tinh thần lực, sau đó chân mày Giản Dụ liền dãn ra.
"Quả nhiên tinh thần lực của anh có vấn đề."
Lần này Giản Dụ không nghi ngờ gì nữa, trực giác của cậu chưa bao giờ sai.
Bầu không khí mờ ám biến mất trong khi Giản Dụ còn chẳng biết nó có tồn tại.
Olderhain: "…"
Cơ thể hắn không được à? Chẳng lẽ không có chút sức hấp dẫn nào?
Giản Dụ không biết gì về thế giới này cúi đầu xem giờ trên quang não, tự cậu cảm thấy bây giờ đã quá muộn để đổi ý ngồi chiến hạm về thủ đô, đành không thể làm gì khác ngoại trừ dặn dò Olderhain: "Sáng mai phải về thủ đô….A!"
Câu tiếp theo của Giản Dụ bị động tác đột ngột của Olderhain cắt ngang, do Giản Dụ đang ngồi trên eo hắn nên Olderhain dễ dàng giơ tay ôm cậu vào lòng, sau đó dùng sức eo mạnh mẽ đứng dậy tại chỗ.
Đặt Giản Dụ lên giường, Olderhain quay lại chỗ cũ, một tay nâng chân cậu, tay còn lại chỉ vào mắt cá chân cậu: "Nơi này bị thương."
Bây giờ Giản Dụ mới phát hiện trên mắt cá chân mình có một dấu tay nhạt như không, cậu cũng không quan tâm mấy vết thương nhỏ thế này lắm, nhưng khi bàn tay có một lớp chai mỏng kia chạm vào chân cậu, Giản Dụ lại thấy khó chịu.
Đuôi mắt cậu xuất hiện chút sắc đỏ chính cậu cũng không biết, giọng nói vẫn bình bình như thường ngày: "Đừng đụng vào chân tôi."
Gương mặt lúc nào cũng lạnh lùng cuối cùng cũng có biểu cảm khác, khiến người ta càng muốn trêu chọc để thấy nhiều hơn nữa.
Giản Dụ muốn rút chân mình về, chưa ai chạm vào đây của cậu bao giờ, cậu không ngờ nó sẽ có cảm giác thế này.
Cảm giác xù xù lại lan từ lòng bàn chân ra khắp người, có vẻ rất muốn quấn lấy toàn thân cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!