Khi Giản Dụ tỉnh lại thì trời cũng đã sáng.
Cậu chớp mắt vài cái, tối hôm qua mình ngủ trước?
Giản Dụ mơ hồ, cậu nhớ mình đang nằm trên giường chờ Olderhain quay lại, lỡ hắn muốn tiếp tục thì sao?
Xung quanh là mùi hương lạ lẫm, là mùi của Olderhain, theo lý thuyết, Giản Dụ phải không quen mới đúng.
Mùi khói súng tràn ngập nơi chóp mũi, bên dưới là chút gì đó dịu dàng, Giản Dụ ngửi thấy mùi của nắng, mùi của hoàng hôn trên bờ biển vào ngày hè oi ả, còn có cả mùi gió biển nữa.
Có lẽ cậu thích mùi này, nó khiến cậu an tâm.
Hậu quả khi Giản Dụ an tâm chính là ngủ mất từ khi nào không hay, ngay cả Olderhain quay lại lúc nào cũng không biết.
Với tính cảnh giác của cậu mà nói, chuyện này không nên.
Nhưng đêm qua cậu không gặp nguy hiểm.
Giản Dụ khẽ cục cựa, lúc này cậu mới phát hiện bên hông mình có một cánh tay, chủ nhân của nó nằm sau lưng cậu, ôm cả cơ thể cậu vào lòng, hai người dán sát vào nhau, chiều cao vô cùng phù hợp.
Một mái tóc đen chôn bên cổ Giản Dụ, hơi thở ấm áp lướt qua da cậu làm Giản Dụ hơi nhột.
Cậu muốn né cái đầu kia, cậu giơ tay đẩy nó ra sau, mái tóc ngắn kia cứng cỏi hệt như bề ngoài của nó, cảm giác bị đâm tay truyền đến, Giản Dụ ngừng lại một chốc, thôi không đẩy nữa.
Mấy giây trôi qua, Giản Dụ thật sự không quen cảm giác trên cổ, đây cũng là một nơi rất quan trọng trên cơ thể, bị người ta đụng vào, cậu không đánh bay người ta trước đã là một chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Không thể đẩy được đầu Olderhain ra, Giản Dụ mím môi, bắt đầu nhúc nhích cơ thể với ý đồ chui cả người ra.
Lần này cậu thành công, cuối cùng làn hơi kia cũng biến mất, Giản Dụ thở phào, lúc này mới ngước mắt nhìn Olderhain bị cậu đẩy tới đẩy lui nhích qua nhích lại vẫn không tỉnh.
Tính cảnh giác kém thật, Giản Dụ nhận xét trong lòng, ném luôn chuyện tối qua người ta lên giường khi nào ra sau đầu.
Olderhain trong lúc ngủ cũng rất có sức tồn tại, hơi thở trầm trầm mạnh mẽ, giống như thú dữ đang ẩn nấp, lúc nào cũng có thể thoát khỏi giấc mộng, nhào về phía người dám quan sát nó.
Nhưng khi đôi mắt đỏ ngập tràn sát khí kia nhắm lại, gương mặt điển trai của hắn lại nổi bật vô cùng, cho dù ai sáng sớm nhìn thấy gương mặt này, bất kể tính tình chủ nhân nó như thế nào thì cũng sẽ rung động.
Đáng tiếc Giản Dụ hoàn toàn không ý thức được phương diện này, chỉ sợ cho dù người đang nằm bên kia là cá xấu, chỉ cần không có nguy hiểm, cậu cũng có thể mặt mày vô cảm nằm đó.
Giản Dụ nhìn chằm chằm Olderhain mấy giây, không nhận ra ngón tay đặt ngang hông mình giật giật vài cái rồi mới yên tĩnh lại.
Lát sau, Giản Dụ chậm rãi nhích lại gần Olderhain, vùi đầu vào lòng hắn hít một hơi thật sâu, thật mạnh.
Olderhain đang giả bộ ngủ: "…??"
Cuối cùng không nhịn được nữa, hắn mở mắt, vờ mình vừa tỉnh lại: "Dụ Dụ?"
Giản Dụ không hề có chút xíu ngại ngùng khi bị bắt nào, cậu thản nhiên như chưa từng làm gì: "Mùi của anh, thơm lắm."
Dừng lại một chút, bổ sung thêm: "Chắc là tôi…. thích nó."
Mới sáng sớm đã nhận được câu nói như câu tỏ tình này, nhịp thở Olderhain chậm đi, nhưng sau khi nhìn thấy đôi mắt trong vắt của Giản Dụ, hắn cũng biết thích này chỉ là thích bình thường mà thôi.
"…. Ta cũng rất thích." Olderhain nhìn chằm chằm Giản Dụ nói, hai mắt nóng cháy, thích mùi của hắn chính là thích hắn, không có gì khác nhau!
Giản Dụ nghĩ Olderhain tự thích mùi của bản thân, cậu gật đầu, nếu cả hai đều đã tỉnh, vậy đứng dậy thôi.
Ai ngờ cánh tay bên hông lại kéo cậu lại: "Nằm chốc nữa đi."
Olderhain thích cảm giác Giản Dụ vùi mình trong lòng hắn, cảm giác này khiến cho hắn cảm nhận được yên bình mình đánh mất đã lâu, tinh thần lực cũng không còn chập chờn nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!