Chương 1: (Vô Đề)

Mấy câu khách sáo tiếp theo còn chưa xuất hiện màn hình giả lập xanh lam của quang não đã bị một ngón tay thon dài trắng nõn giơ tắt mất, phòng ngủ lại chìm vào bóng tối.

Nhờ ơn quang não liên tục gửi tin nhắn giống hệt nhau bảy ngày vừa qua, cho dù Giản Dụ không nghe mấy câu tiếp theo cũng biết nó nói gì, Cục Hôn nhân quá vô cảm.

Sớm biết sau khi có thân phận hợp pháp sẽ phiền thế này, cậu thà tiếp tục làm người không có giấy tờ, dù sao Giản Dụ cũng không có ý định ở lại thế giới này lâu.

Đáng tiếc thời gian không thể quay ngược, nếu không giờ này cậu đã không chán nản nằm trên giường.

Một tuần trước, Giản Dụ đang trên đường tìm kiếm ngọc đồng sinh bất ngờ bị cuốn vào đường hầm không gian, sau khi đến thế giới này lại phát hiện hơi thở của ngọc đồng sinh biến mất, cậu chỉ đành nghĩ cách nghỉ ngơi trước, sau đó đi tìm.

May mắn trình độ khoa học kỹ thuật của hai thế giới không chênh lệch nhau bao nhiêu, tuy nhiên khía cạnh được tập trung phát triển hai nơi không giống nhau, ngôn ngữ cũng từa tựa nhau, điều này giảm bớt khá nhiều phiền phức cho Giản Dụ.

Ai biết cậu mới đăng ký thân phận xong, tin nhắn của Cục Hôn nhân đã đến, từ ngày đó trở đi, ngày nào cũng gửi, còn đều hơn cả điểm danh.

Cứ như sợ Giản Dụ quên.

Hôm nay chính là ngày trong tin nhắn, không biết có phải tin nhắn đó ảnh hưởng đến tâm lý của cậu hay không, Giản Dụ bỗng nhiên cảm thấy được sự nôn nóng của cái quang não lạnh lẽo kia.

Cảm ứng được chủ nhân trên giường đã tỉnh, quang não trong phòng ngủ nhẹ nhàng kéo rèm cửa sổ ra, ánh sáng mặt trời ùa vào phòng.

Giản Dụ vẫn lười biếng nằm lì trên giường không nhúc nhích như cũ, có chút chống đối tiêu cực.

Cốc cốc cốc —

"Ngài Giản Dụ, ngài dậy chưa ạ?"

Nhà trọ dành cho người vô gia cư không lớn, hiệu quả cách âm cũng chẳng ra làm sao, dù không có quang não nhắc nhở thì âm thanh ngoài cửa vẫn truyền vào tận phòng ngủ.

Nghe thấy có người tìm mình, Giản Dụ mới ngồi dậy, đi chân trần ra phòng khách.

Ngoài cửa, Filer vừa giơ tay định gõ thêm vài lần nữa chưa kịp chạm vào cửa, cửa đã mở ra. Cánh tay rơi vào không trung, anh cũng không quan tâm lắm, cửa mở thì thả tay xuống, nói: "Ngài Giản Dụ, nhân viên Cục Hôn nhân Đế Quốc sắp đến, ngài….. ngài….."

Mấy câu tiếp theo của anh đã bị cảnh tượng trước mặt chặn lại, mặt Filer đỏ bừng, không dám nhìn Giản Dụ.

Đằng sau cánh cửa là một anh chàng với mái tóc màu bạc sang trọng dài đến eo, vài sợi tóc bạc tùy tiện rũ bên vai nom có chút lười biếng.

Bộ quần áo cậu đang mặc là đồ ngủ thống nhất của nhà trọ, kiểu dáng đơn giản nhưng lại như quần áo đắt tiền khi được cậu mặc, cổ áo rộng rãi không hề che được xương quai xanh làm người khác muốn phạm tội kia, cũng khiến người khác càng muốn nhìn thấy phong cảnh bên dưới xương quai xanh.

Cậu chỉ đứng đó, chẳng làm gì, ánh sáng xung quanh như tập trung lại bên cậu, thu hút ánh mắt của mọi người.

Đáng tiếc người bị nhan sắc này tấn công chỉ có mình Filer, anh cũng chả biết tình huống trước mặt là lộc trời ban hay trừng phạt thích đáng khiến anh chỉ biết lắp bắp nói: "Ngài…. Ngài Giản…Giản Dụ, mời ngài thay quần áo….. tôi chờ ngài ở ngoài."

Vừa dứt lời, Filer đã sập cửa.

Giản Dụ không hiểu tại sao Filer lại đỏ mặt, cậu cúi đầu nhìn quần áo của mình, đồ ngủ dài đến đầu gối, có phải trần truồng đâu.

Chẳng lẽ người thế giới này chỉ giả vờ mình "thoáng" thôi?

Cậu nhớ lại lúc trên đường đến nơi này đã nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo ống với quần ngắn đi trên đường.

Không nghĩ ra thì khỏi nghĩ nữa, sau khi mất ngọc đồng sinh, Giản Dụ có vài vấn đề, nhất là vấn đề trên phương diện cảm xúc.

Cậu dần không hiểu được cảm xúc của người khác, ngay cả cảm xúc của bản thân cũng bị ảnh hưởng, nếu không tìm lại được ngọc đồng sinh thì chắc cậu chẳng biết thế nào là hỉ nộ ái ố.

Vuốt ve viên đá quý không rõ hình thù trước ngực theo bản năng, nếu không phải có một phần tư ngọc đồng sinh chống đỡ, có lẽ cậu đã biến thành một người máy vô cảm.

Nghe thấy tiếng động sau lưng, Filer xoay người, biểu cảm mong đợi biến thành thất vọng ngay tức khắc: "Ngài Giản Dụ, việc quan trọng thế này, sao ngài có thể mặc quần áo của phòng trọ chứ?"

Phí của trời lắm á!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!