Dương Chính nhìn Khâu Viễn Thượng với ánh mắt đầy ẩn ý, mấp máy môi mấy lần nhưng lại không biết mở miệng thế nào.
Khâu Viễn Thượng thấy vậy, lòng càng thêm bất an, mặt lập tức sa sầm:
"Có chuyện gì không thể nói thẳng?
Còn úp úp mở mở nữa, sau này có chuyện gì cũng đừng đến tìm ta!"
Dương Chính bất đắc dĩ, chỉ có thể ghé sát lại, thấp giọng kể lại toàn bộ những lời Quận chúa nói trong yến tiệc.
Nghe xong, Khâu Viễn Thượng tức đến mức gân xanh trên trán nổi lên.
Hắn đập bàn bật dậy, giận dữ nói:
"Hoang đường!
Ta đường đường là quan viên triều đình thất phẩm, sao có thể cúi đầu nịnh bợ một thái giám?!
Ta phải đi gặp Quận chúa, nói rõ chuyện này!"
Nói xong liền vung tay áo, định bước thẳng ra ngoài.
Dương Chính không nghĩ ngợi gì, lập tức túm lấy tay áo hắn:
"Khâu huynh, đừng nóng vội!"
Hắn dùng lực quá mạnh, chỉ nghe "xoẹt" một tiếng, một đoạn tay áo bị xé toạc.
Khâu Viễn Thượng: "…"
Dương Chính: "…"
Khâu Viễn Thượng trừng mắt nhìn hắn, tức đến mức suýt phun khói từ lỗ mũi.
Dương Chính ho khan, cười gượng, sau đó nhét đoạn tay áo bị xé vào tay Khâu Viễn Thượng:
"Lỡ tay mạo phạm, mong Khâu huynh thứ lỗi.
Bộ quần áo này chắc không mặc được nữa, hôm khác ta đền cho huynh hai bộ mới."
Khâu Viễn Thượng siết chặt đoạn tay áo như thể đang bóp cổ ai đó, mặt đen lại:
"Không cần, ta không thiếu quần áo.
Chuyện hôm nay, không được truyền ra ngoài.
Nếu ta nghe thấy nửa chữ, ta tính sổ với ngươi đầu tiên!"
Dương Chính biết điều, vội vàng gật đầu, đồng thời tận dụng chút tình nghĩa đồng liêu, kiên nhẫn khuyên giải:
"Ta biết ngươi đang tức giận.
Nhưng dù sao Quận chúa cũng là chủ tử, không thể làm càn được.
Chút ấm ức này, cứ tạm thời nhịn đi."
"Hơn nữa, ta thấy Quận chúa chỉ thuận miệng nói vậy thôi, chưa chắc đã là thật.
Lời nói trong yến tiệc, phần lớn chỉ là khách sáo."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!