Mạnh Tam Bảo nhịn không được, chỉ vào vết bẩn chua loét trên bộ quân phục mới của mình, mặt đầy oán giận:
"Thống lĩnh Tống, y phục của ta dơ hết rồi…"
Tống Uyên liếc qua một cái, hờ hững nói:
"Tên nhóc này cũng dơ y như vậy, ngươi ôm nó thì hợp quá rồi còn gì."
"Pfff—"
Tần Hổ bật cười, để lộ một hàm răng trắng bóng.
Nhóm thân vệ trẻ cũng cố nén cười, mặt ai nấy đều đầy vẻ vui sướng khi thấy người khác gặp họa.
Mạnh Tam Bảo tức đến nghẹn họng, nhưng chỉ có thể cắn răng nhận lệnh, cực kỳ miễn cưỡng túm lấy thằng nhóc bốc mùi dưới đất, lôi lên ngựa cùng mình.
Nhưng đợi đã…
Nhỡ nó lại làm bẩn yên ngựa của ta thì sao?!
Mạnh Tam Bảo suy nghĩ một lát, dứt khoát vác thiếu niên ngang trên đùi, y như vác bao tải, đồng thời nghiêm giọng cảnh cáo:
"Ngươi mà dám ói lần nữa, ta bẻ gãy cổ ngươi!"
Thiếu niên đầu óc vẫn đang choáng váng, cổ họng vẫn phát không ra tiếng, một bụng tràn đầy câu hỏi nhưng không thể nào thốt nên lời.
Sự việc bất ngờ này đã làm chậm trễ khoảng một nén nhang.
Sau đó, mọi người lại tiếp tục thúc ngựa tiến lên.
Ngựa phi băng băng trên đường, thiếu niên bị lắc lư liên tục, bụng bị va đập không ngừng, chẳng bao lâu sau cảm giác buồn nôn lại dâng trào.
Không được!
Nếu lại ói nữa, Mạnh Tam Bảo nhất định sẽ vặn gãy cổ mình thật mất!
Phải nghĩ cách sống sót trước đã!
Thiếu niên cố gắng ngẩng đầu, ánh mắt vô tình chạm vào một bóng hình màu đỏ.
Là nàng!
Thiếu nữ xinh đẹp như tiên nữ kia, cưỡi ngựa đi phía trước, mái tóc dài bay trong gió, tư thế vô cùng tiêu sái hiên ngang.
Thật đẹp!
Cậu nhìn mãi, nhìn mãi…
Kỳ lạ thay, cứ nhìn nàng như vậy, cậu lại dần quên mất cảm giác buồn nôn.
Nửa canh giờ sau, đoàn người đến cổng thành.
Trên bức tường thành cao lớn, có ba chữ to.
Nét chữ phức tạp, phong cách hoàn toàn xa lạ.
Thiếu niên cố gắng mở to mắt, trong lòng chậm rãi đọc từng chữ:
Nam Dương Quận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!