Chương 1: Tái Sinh

"Quận chúa!"

Tiếng nức nở đứt quãng khiến người ta không tài nào yên giấc.

Đầu óc Giang Thiệu Hoa mê man, đôi mắt tựa như bị dính chặt, dẫu cố gắng thế nào cũng không thể mở ra.

Nàng gắng sức thốt ra hai chữ: "Im miệng!"

Đáp lại là tiếng reo mừng rỡ đầy kích động: "Quận chúa nói chuyện rồi!"

"Thật tốt quá!

Quận chúa cuối cùng cũng tỉnh lại rồi!

Hu hu hu!"

Ngay cả khi xuống Hoàng Tuyền, cũng không được yên tĩnh một khắc.

Ngọn lửa giận trong lòng Giang Thiệu Hoa bùng lên, không biết lấy đâu ra sức lực, nàng bỗng chốc mở bừng mắt.

Trước mắt nàng là hai tiểu nha hoàn đang chen đầu vào nhau, cúi xuống nhìn mình.

Một người đôi mắt đỏ hoe như con thỏ nhỏ, người kia thì nước mũi ròng ròng.

"Quận chúa tỉnh rồi!" Con thỏ nhỏ mắt đỏ mừng rỡ kêu lên.

Tiểu nha hoàn ch** n**c mũi vội vã lau mặt, nói: "Ta đi gọi Chương mama!"

"Ngân Chu, Trà Bạch!" Giang Thiệu Hoa cay cay nơi chóp mũi, khẽ thì thầm: "Các ngươi đều ở đây…"

Đây là hai nha hoàn thân cận theo nàng từ nhỏ.

Năm mười tuổi, nàng được Thái hậu Trịnh thị đón vào cung, Ngân Chu và Trà Bạch theo nàng tiến cung.

Về sau, Ngân Chu vì bảo vệ chủ tử mà chết thảm nơi cung cấm.

Trà Bạch lại theo nàng xuất giá, chưa được bao lâu đã mất vì trận ôn dịch hoành hành kinh thành.

Nàng sống đến ba mươi lăm tuổi, vào ngày sinh thần, bị Thái Hy Đế ban rượu độc mà chết, ôm nỗi phẫn hận không cam lòng nhắm mắt xuôi tay.

Nào ngờ, vừa xuống Hoàng Tuyền đã gặp lại Ngân Chu và Trà Bạch.

Nhưng… vì sao hai người họ trông chỉ như thiếu nữ mười ba, mười bốn tuổi?

Giang Thiệu Hoa đưa tay kéo Trà Bạch, người đang háo hức muốn chạy đi, bỗng bị nhiệt độ ấm áp của làn da đối phương làm cho chấn động.

Đây rõ ràng là nhiệt độ của người sống!

Khoan đã…

Sao tay nàng lại nhỏ đi nhiều như vậy?

Đồng tử nàng co rút kịch liệt, trong đầu chợt lóe lên một suy đoán kinh hoàng: "Ngân Chu, mang gương đồng lại đây!"

Ngân Chu tuy khó hiểu nhưng không hỏi nhiều, lập tức nâng một chiếc gương đồng chạm khắc hình hoa hải đường tới.

Mặt gương sáng bóng, phản chiếu rõ ràng một khuôn mặt non nớt của thiếu nữ.

Gọi là thiếu nữ có phần hơi miễn cưỡng, bởi gương mặt trong gương vẫn còn vương nét trẻ con, chỉ vừa bước qua ranh giới giữa hài đồng và thiếu nữ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!