Chương 525: Quy Tắc

#Editor: Culi.

Bước chân Trường Sinh dừng lại, nàng nhìn về phía Dạ, bởi vì nhận được sự đồng ý của Dạ mà đôi mắt sáng tinh lên.

Hai loại cảm xúc lo lắng không yên và không thể chờ đợi được hỗn độn chồng chéo lên nhau, cuồn cuộn ở trong lòng, nàng đứng ở cửa, tận lực ổn định tâm trạng, nói: "Vậy ta bắt đầu đây."

Dạ cúi đầu, liếc nhìn nút thắt sợi dây đỏ trên ngón út một chút.

Trường Sinh thắt cho nàng là nút dải rút hồ điệp, trên ngón út trắng nõn quấn một vòng tròn màu đỏ, giống như hai cánh hồ điệp nhỏ xòe ra, cùng với bông tai đỏ rủ xuống của nàng đang cùng nhau nổi bật lên.

Dạ nâng một bàn tay lên, phủ lên trên ngón út của mình, nhẹ nhàng bao lấy hồ điệp kia, lúc này mới nhìn Trường Sinh nói: "Được."

Trường Sinh đè nén khẩn trương trong lòng, đổi giày ở cửa. Dưới chân nàng là con đường hành lang trúc, sau khi ra khỏi cửa, bất kể là đi về bên trái hay bên phải, tầm mắt cũng sẽ bị bức tường che khuất, có thể lập tức sẽ không không nhìn thấy thân ảnh Dạ nữa.

Nhưng Trường Sinh vẫn chọn cách chầm chậm lui về phía sau.

Dạ ngồi ngay ngắn gần vị trí cánh cửa, chỉ cần nàng cứ lui về phía sau như vậy, vẫn có thể nhìn thấy Dạ một lúc.

Trường Sinh vừa lui, vừa nới bắt đầu thả lỏng sợi dây đỏ.

Nàng lui xuống từng bậc thang của hành lang trúc, đi vào trong sân, sợi dây đỏ nối nàng với Dạ cứ xa dần theo khoảng cách hai người, cũng càng thêm dài. Nhưng bởi vì Trường Sinh luôn đắn đo thả dây đúng chừng mực, nên sợi dây cũng không bị rơi thõng xuống, mà gần như là ở trạng thái nhẹ nhàng treo giữa không trung.

Lại lui về phía sau một đoạn nữa, Trường Sinh đề cao âm lượng, để cho Dạ ở trong phòng nghe thấy rõ ràng hơn, nàng nói: "Ta muốn rẽ vào hướng bên phải, rất nhanh sẽ không nhìn thấy ngươi nữa."

Dạ không nói gì, chỉ đưa tay khẽ động nhẹ sợi dây đỏ, ý nói đã biết.

Sợi dây đỏ theo động tác nhẹ của nàng mà rung lên, một đường rung truyền từ sợi dây đến đây, tiến vào trong lòng bàn tay Trường Sinh, rõ ràng chỉ là một gợn sóng rất nhỏ, lại run rẩy đến mức trái tim Trường Sinh bắt đầu cảm thấy tê dại.

Trường Sinh hít một hơi sâu, đi sang bên phải.

Ở trong mộng tràng này, xuất hiện Sư Thanh Y, Lạc Thần, còn có Ti Hàm, đều là ảo ảnh được tạo ra bởi Trường Sinh. Loại ảo ảnh này phải ở trước mắt mộng chủ đã tạo ra các nàng mới có thể tồn tại, cho dù có vài mộng chủ cùng tồn tại trong một tràng, mộng chủ đã tạo ra ảo ảnh nào, cũng chỉ theo mộng chủ đó định đoạt, cho dù mộng chủ khác có nhìn chằm chằm ảo ảnh, tạo ra một ảo ảnh mà sau khi mộng chủ kia rời đi, ảo ảnh như cũ sẽ biến mất.

Mối quan hệ giữa ảo ảnh và mộng chủ tạo ra chúng, là chặt chẽ dựa vào nhau mà tồn tại.

Vừa rồi Sư Thanh Y cùng Lạc Thần ở trong phòng tắm, Ti Hàm ở thư phòng xem sổ sách, Trường Sinh đứng ở ngoài phòng, cũng không có tận mắt nhìn các nàng, thế nên tình hình trong phòng, thật ra là không có một bóng người.

Cũng như vậy, hiện tại khi Trường Sinh rẽ sang hướng bên phải, Dạ sẽ rời khỏi tầm nhìn của Trường Sinh.

Nếu Dạ cũng là ảo ảnh, sau khi Trường Sinh tránh đi, Dạ ngồi trên giường trong phòng cũng sẽ biến mất ngay lập tức, trong phòng chỉ có không khí mà thôi. Nhưng cảnh tượng và đồ vật trong mộng tràng sẽ không biến mất, như vậy nút thắt sợi dây ở một đầu của Dạ liền mất đi điểm buộc, sẽ giống như dây diều rơi xuống, mềm mại mà đáp trên mặt đất.

Trường Sinh đi sang bên phải, đến khi trước mắt không còn thấy bóng dáng của Dạ, nàng mới dừng lại, một tay nắm chặt vòng quấn sợi dây đỏ, một tay nâng sợi dây đỏ, trái tim không ngừng đập thình thịch.

Tất cả hy vọng, đều tụ hội trong chớp mắt này.

Nếu như suy nghĩ của nàng đúng như vậy, hiện tại Dạ là thật sự… tồn tại, như vậy cho dù rời khỏi tầm nhìn của nàng, Dạ cũng sẽ không biến mất. Chỉ cần hiện giờ nàng kéo sợi dây đỏ này, đầu kia của sợi dây được cố định trên ngón tay út của Dạ, sẽ có cảm giác có một lực kéo căng.

Thậm chí nếu nàng kéo sợi dây đỏ vài lần, bên kia Dạ cũng sẽ cảm giác được.

Cái gì nàng cũng đã chuẩn bị tốt, chỉ cần chờ Dạ đáp lại.

Nếu như Dạ… nguyện ý phối hợp với nàng, thông qua sợi dây này, đáp lại nàng, nàng ngay lập tức có thể nhận được đáp án mà nàng tha thiết muốn biết.

Trường Sinh nhắm mắt lại, kéo nhẹ sợi dây đỏ.

Tiếp đó nàng nhanh chóng mở mắt ra, gương mặt thẫn thờ.

Sau đó tiếp tục nắm chặt sợi dây đỏ kia kéo nó về hướng nàng đang đứng, càng kéo, trong tay nàng thu về dây đỏ cũng càng thêm nhiều. Ánh mắt Trường Sinh hốt hoảng, không dám tin, càng giống như mắc chứng cuồng loạn mà tiếp tục kéo, kéo một đoạn dài, lại đem sợi dây nới lỏng quấn ở trên cổ tay một vòng.

Một vòng, lại một vòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!