Chương 40: Hoa khai đồ MI NHẬP VỰC SÂU

Tay ta đưa xuống, phía trêи còn hơi ẩm ướt, Lạc Thần ghìm dây cương, nhẹ nhàng lau tay của ta một chút, lập tức nàng tựa như cứng đờ, dây cương liền treo ở trêи không trung bất động. Trong lòng ta tự oán trách mình không chịu thua kém như vậy, nhận thấy được sự trầm mặc của nữ tử phía sau, vội vàng tự mình đi dắt ngựa về phía trước, sau đó trêи đường đi cả hai đều vô cùng im lặng, đa phần là xấu hổ.

Mãi cho đến khi ra khỏi khu rừng, lại nghe thấy tiếng các đệ tử của Mặc Ngân Cốc phía trước lần lượt kêu lên một cách sợ hãi, vội vàng chạy nhanh về phía trước xem thử, liền thấy trước mắt một màu đỏ phát ra hào quang vô cùng xinh đẹp, giống như là bị giội một mảng lớn chu sa. Lập tức dụi đôi mắt hơi nhoi nhói, để ánh sáng màu đỏ kia chiếu vào, lại kinh ngạc phát hiện trước mắt là từng mảng, từng mảng hoa màu đỏ tươi vô cùng lớn, trải dài màu đỏ tận tới chân trời, giống như một cái đồng cỏ bị lửa cháy lan, tất cả đều cháy rực không có một đường lui.

Mọi người đều bị những bông hoa đó làm cho bần thần, tất cả nhảy xuống ngựa, từ từ đi vào biển hoa. Những bông hoa này nở khá cao, đều vươn tới đầu gối của chúng ta. Mỗi một bông hoa trong đó đều có năm cánh, ở rìa mỗi cánh đều hơi hơi cong vào, hệt như một bàn tay nhỏ bé của con người co lại, rõ ràng đó là loại yêu hoa quỷ dị khϊế͙p͙ người ở trêи tường đá bên ngoài lăng mộ của Sở vương phi lần trước.

Chính là lần trước chỉ có một đóa, sao nơi này lại nhiều và tươi tốt thế này.

Lần trước nhìn thấy nên cũng đã biết rõ về loại hoa này, ta không dám tỉ mỉ quan sát, mở miệng liền bảo: "Mọi người cẩn thận, không nên chăm chú quá mức vào những bông hoa này." Ai ngờ vừa nói xong, cũng không có ai lên tiếng, ta nhìn phải, trái, chung quanh bốn phía chỉ còn lại một mình ta, làm gì còn bóng dáng của ai khác!

"Lạc Thần!"

"Yêu nữ!"

Ta thoáng chốc nóng nảy, chỉ trong một giây lát, làm sao những người khác giống như đang nằm mơ biến mất không còn một mống?!

Một người đứng tại chỗ nhìn xung quanh, cả trời và đất giống như cháy sạch thành màu đỏ, ta sợ mình chạm vào khoảng không trong không khí, bàn tay sẽ lập tức bị phỏng. Trong lòng một cảm giác u ám xuất hiện, ta không thích loại hoa màu sắc như máu này. Đột nhiên, trong phút chốc, trêи tay lại loang lổ nhiều vết đỏ tươi vô cùng đáng ghét. Định thần nhìn thật kĩ, lại là dáng vẻ sạch sẽ bình thường y như cũ.

Ta cho là mình bị những bông hoa đó nhϊế͙p͙ hồn rồi, vội vàng trấn định tinh thần. Vào lúc này, bỗng nhiên một trận âm thanh ầm ầm vang lên, dưới chân ta lảo đảo một cái, vội vàng nhảy từng bước một ra ngoài, bên tai toàn là âm thanh cát đá rào rào đổ xuống, kinh hãi quay đầu lại xem thử, giống như rơi xuống một chậu nước đá, trong nháy mắt lạnh tới thấu xương.

Chỗ đất mới vừa rồi ta đứng, lúc này bỗng nhiên lại xuất hiện một cái vực rất sâu, lại vô cùng rộng lớn, tới mức nhìn không thấy đáy, nếu vừa rồi ta bước chậm một chút, chỉ sợ là cứ như vậy rơi xuống, cả xương cốt cũng không còn một mảnh. Liền sau đó vực sâu đối diện với biển hoa bỗng nhiên đồng thời rung chuyển không ngừng. Mặc dù những bông hoa đó thoạt nhìn đều là từng bụi một, lại giống nhau một dạng, nhưng nhìn kỹ phía dưới, vẫn có thể thấy được là so với lúc trước có chút khác biệt.

Biển hoa ở chỗ của ta, giờ phút này nhìn thoáng qua giống như là một cái đĩa lớn, chính giữa bị người đào một cái khe rãnh, lại càng không ngừng chuyển động.

Những bông hoa đó rất sáng, làm chói mắt của ta. Chăm chú nhìn trận thế bốn phía không ngừng biến đổi, trong đầu ta bỗng dưng nhảy ra ba chữ: "Cửu Cung Bàn."

Cửu Cung Bàn là một loại chi trận ngăn địch vô cùng hung hiểm, hiện tại gần như không thể tìm ra cao thủ trận pháp nào có thể bố trí được loại trận địa này, tương truyền rằng vào thời cổ, trận địa này có thể hạ được rồng, cũng có thể khóa được yêu, quả nhiên là vô cùng nguy hiểm. Nghĩ tới điều đó, ta không dám đi lại lung tung, mỗi lần bước một bước chân, trong lòng đều là run sợ, chỉ sợ mình sơ suất một cái, sẽ bị vực sâu một hơi nuốt chửng không còn đường thoát.

Xuyên qua biển hoa một cách cẩn thận để đi tìm Lạc Thần các nàng, chung quanh vẫn là màu đỏ tươi vô cùng bi thảm, ta cũng không biết hiện tại mình đang ở hướng nào. Chợt nghe thấy có tiếng người đâu đây. Ta mừng rỡ, nghĩ rằng đã tìm được Lạc Thần các nàng, đang muốn tiến tới, lại nghe thấy âm thanh đó thô lỗ, khô khốc, đang ở đó chửi rủa một cách tục tĩu: "Con bà nó, nơi quái quỷ gì thế này! Đạo sĩ thúi, lão tử đi nữa mà không ra đuợc, sẽ dùng ngươi để lấp kênh!"

Lúc này, lại có một âm thanh già nua vang lên: "Gấp cái gì? Cửu Cung Bàn có thể dễ dàng phá giải như vậy sao? Đi không tốt, không chừng còn chết ở trong đây."

"Hừ, lão tặc, ngươi xem ông nội ta là khỉ hay sao mà dám đùa giỡn? Nói cái gì mà thành đó ở gần đây, ngươi không phải sẽ tìm long điểm sao? Điểm một cái cho lão tử xem thử? Các huynh đệ của ta, bây giờ đều đi đâu mất rồi?!"

Âm thanh hơi lạnh kia hừ một tiếng, nói tiếp: "Mãng phu! Bần đạo quả nhiên là bị mù rồi, lại đi xem trọng bản lĩnh không bị nhập vào dòng chảy đó của ngươi, làm phụ lòng mong đợi của chủ thượng một cách vô ích! Ngươi im mồm, bằng không ngươi sẽ tự mình biết hậu quả."

Ta thầm nghĩ âm thanh thê lương này sao lại quen thế, bèn tiến lên phía trước tìm một chỗ ẩn nấp, gạt hoa sang một bên, ló đầu ra xem thử, phát hiện cách đó không xa là một hán tử trông rất cường tráng, rõ ràng chính là Hà Lão Ô, người còn lại là một đạo sĩ ăn mặc tầm thường, trêи lưng đeo trường kiếm, nhìn hình dáng cực kỳ quen mắt.

Hà Lão Ô vừa liếc mắt, liền đánh tới một quyền, tức giận mắng: "Còn dám uy hϊế͙p͙ lão tử! Huynh đệ của lão tử đã chết rất nhiều người, đạo sĩ thúi ngươi hãy chôn chung với bọn họ đi!" Đạo sĩ nọ thấy quyền đánh tới, dưới chân vội vàng di chuyển, tránh một cái, thân hình thoái lui, đứng ở một bên nhìn hắn cười nhạt.

Với khoảng cách này, chỗ của ta thấy rất rõ dáng vẻ đạo sĩ đó, đôi mắt chim ưng, lông mày rậm, trong mắt tinh quang lấp lánh, dĩ nhiên chính là Thanh Tùng Tử!

Ta bị cảnh tượng trước mắt làm kinh sợ, quả thực là không dám tin vào mắt của mình. Thanh Tùng Tử hắn không phải bị hắc xà Sở vương phi nuôi ăn tươi nuốt sống, ngay cả hài cốt cũng tìm không thấy hay sao? Ngày đó ta chỉ thấy Tiêu Tiển cùng Thành Vân, không tìm thấy hắn, còn thê lương thương tiếc một hồi, bây giờ sao hắn lại bình yên đứng ở chỗ này? Nghe âm thanh và cách nói chuyện của hắn, lạnh lùng và đau đớn, so với sự nho nhã lễ độ lúc trước, quả thực giống như là hai người khác biệt.

Lúc này Hà Lão Ô bỗng nhiên lại kêu lên một tiếng, che ngực quỳ xuống, trêи mặt xuất hiện hắc khí, miệng lưỡi run rẩy nói: "Đạo sĩ thúi… ngươi thả cái gì trêи người lão tử?… "

Thanh Tùng Tử hơi đưa tay ra, bên trêи toàn là những con trùng màu đen đang bò lúc nhúc, từ trong miệng phun ra những sợi tơ màu đỏ, rất là kinh khủng, chỉ nghe hắn tàn nhẫn cười nói: "Phệ Tâm Cổ, chưa từng nghe qua sao? Mùi vị dễ chịu chứ? Ta ở đây vẫn còn rất nhiều, có muốn nếm thử chút nữa hay không?"

Ngay sau đó, ta trơ mắt nhìn hán tử cường tráng uể oải ngã xuống, trong miệng phát ra âm thanh mơ hồ nghe không rõ, căm hận trừng mắt với Thanh Tùng Tử một cái, liền hóa thành máu loãng tan đi mất, cùng với sắc đỏ của loài hoa yêu ma chung quanh hòa làm một, cuối cùng là nhìn không thấy đâu nữa.

Thanh Tùng Tử phất ống tay áo một cái, nói: " Thứ đáng thương, thật là vô dụng."

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, ta ở một bên nhìn, trong lòng giống như bị một cây búa lớn nện một phát, mồ hôi đã sớm thấm đầy trêи lưng, con người chính là ác quỷ hung tợn nhất, Thanh Tùng Tử lúc này giống như biến thành một người khác, giống như là từ địa ngục đi ra ngoài, so với ác quỷ còn muốn hung tợn hơn hàng vạn lần.

"Thanh Tùng Tử."

Lúc này, ở phía biển hoa lại bay ra một âm thanh lạnh như băng, rất lạnh lẽo thê lương. Âm thanh này ta đẽ nghe hàng ngàn hàng vạn lần, cả lỗ chân lông trêи cơ thể cũng vui mừng khôn xiết, ta tìm nàng đã lâu, không nghĩ là lúc này nàng lại xuất hiện. Sau đó liền thấy một nữ tử y sam màu trắng tách những bụi hoa màu đỏ tươi, nhẹ nhàng đi ra, màu trắng đó ở giữa mảng màu đỏ tươi trông rất nổi bật.

Ta vừa muốn bước tới mở miệng gọi nàng, nhưng vừa thấy dáng vẻ của nàng, sắc mặt ta liền từ từ đông cứng lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!