Ta ngồi xổm xuống, cầm một mảnh vàng thếp lên xem kỹ. Quả nhiên cùng thứ ta gặp qua vài ngày trước đó ở trong phủ Tôn Vương hình dáng giống nhau, mặt trêи có khắc hoa văn tỉ mỉ, ở giữa được khảm chữ triện, nhưng chữ viết cũng giống trước đó là không trọn vẹn. Ta muốn từ trong một ít mảnh rải rác trêи đất lấy ra đối xứng, sờ soạng một lúc lâu sau mới bất đắc dĩ thở dài: Ở trêи mặt đất lộn xộn này muốn tìm ra hai mảnh giống nhau căn bản là ở trong biển rộng tìm vàng.
Tuy nhiên, ta lúc này nhìn thấy vàng thếp này, trong nghi hoặc có càng nhiều là kϊƈɦ động cùng vui mừng.
Số lượng vàng thếp trêи đất lần này cộng thêm phần còn sót lại trêи tượng ngọc chắc chắn không thể tạo thành cả bộ quần áo, rõ ràng là có một phần rất lớn bị mất. Nhưng nếu ta có thể đem một phần nhỏ vàng thếp này mang về báo cáo nhiệm vụ cho Tôn Vương, có lẽ sẽ có ngày cứu được Côn Luân. Chẳng qua ta lại mơ hồ cảm thấy việc này không đơn giản như vậy, trong đầu thoáng chốc xẹt qua ánh mắt sắc bén của nam nhân kia, giống loài chim hung ác như ưng cùng kền kền, bất chợt cảm thấy lạnh sống lưng.
Lúc này lại nghe Vũ Lâm Hanh đứng bên cạnh nói: "Bộ quần áo bằng vàng thếp này có chút kỳ quái, ngươi xem, hình như là từng mảnh khảm vào trong tượng ngọc."
Ta ngẩng đầu, lần theo hướng Vũ Lâm Hanh chỉ cẩn thận dò tới, quả nhiên là từng mảnh vàng thếp cùng ngọc ghép lại nguyên vẹn không có một kẽ hở, trêи tượng ngọc còn sót lại một bộ phận, so le không đồng đều, rất giống một tổ ong tung toé.
Vũ Lâm Hanh khen ngợi: "Người này bóc được vàng ra từ trong ngọc cũng thật lợi hại, phải biết đây chính là một công việc tỉ mỉ, hơi không chú ý, bảo bối này liền bị phá hỏng."
Ta nghe vậy, trong đầu lập tức hiện ra một bức tranh thế này. Một kẻ đổ đấu mà chúng ta không biết đi vào trong tòa lăng mộ này, tiếp đó phát hiện áo vàng thếp trêи tượng ngọc của Sở Vương phi, nên lập tức dùng phương pháp nào đó thật cẩn thận đem vàng này gỡ xuống từng mảnh, nhưng người này gỡ được một nửa chợt xuất hiện sự việc khác thường, trong lúc hốt hoảng hắn lung tung thu lấy một đống vàng thếp hỗn loạn liền bỏ chạy; như vậy có thể giải thích được vết máu khô cạn hồi lâu, cùng với vì sao Hạ tướng quân (1) dưới trướng Tôn Vương có thể ở gần Hoa Sơn tìm được mấy miếng vàng thếp rải rác.
Nhưng người này cụ thể là ai đây?
"Liễu Quy Táng." Một giọng nói lạnh như băng từ sau lưng truyền đến, trả lời nghi hoặc trong lòng ta, chỉ nghe Lạc Thần đi tới thản nhiên nói: "Liễu Quy Táng đã tới nơi này."
Vũ Lâm Hanh gật đầu nói: "Ta đoán cũng là hắn, cũng chỉ có hắn mới có tay nghề linh hoạt khéo léo như vậy."
Xác thực, nghĩ đến Đổng Thiếu Khinh lúc ấy đã bị Liễu Quy Táng hại chết, phỏng chừng nguyên nhân bị hại đơn giản là do Liễu Quy Táng lão hồ ly này muốn độc chiếm vàng thếp. Chẳng qua là Liễu Quy Táng người này giỏi về tâm kế, tài nghệ võ công cực cao, rốt cuộc có cái gì làm hắn sợ hãi đến bỏ qua phần vàng còn thừa mà hoảng hốt chạy trốn đâu?
Ta nhìn chằm chằm vàng thếp dưới đất, vui sướиɠ trong lòng bỗng chốc giảm dần từng chút, ta hơi nghiêng đầu, nghĩ đến chính mình tựa hồ xem nhẹ một ít chuyện rất quan trọng.
Ban đầu vàng thếp này là điểm kết thúc khi ta đi vào lăng mộ, ta chỉ muốn tìm được ngọn nguồn tin tức của nó, có thể cho Tôn Vương một câu trả lời, vậy chuyện của Côn Luân cũng tốt giải quyết – cho tới nay, ta đều là ôm ý tưởng này đi vào lăng mộ.
Chẳng qua trong lúc này đã xảy ra rất nhiều chuyện tình không thể tưởng tượng, mục đích ta tới đây cũng trở nên không phải là đơn thuần như vậy; ta có thể cảm giác trong lòng có thứ gì đang rục rịch, gấp gáp muốn đẩy ra tầng sương mù ngăn cản tầm mắt ta đi ngó nhìn chân tướng, lại phát hiện bóc ra một tầng xong vẫn còn một tầng sương mù ở đó cản trở.
Ta đời này hận nhất những việc che giấu này, nếu là không biết rõ ràng, trong lòng liền không thoải mái. Ngay lập tức, ta đem từ đầu đến cuối chuyến đi đến mộ Sở Vương phi cặn kẽ nhớ lại một lượt, sau đó đem nghi hoặc trong lòng lần lượt sắp xếp ra; ai ngờ vừa sửa sang lại, toàn bộ đầu óc liền lộn xộn.
Nghi vấn ta liệt kê ra ước chừng là:
– Thứ nhất, Lạc Thần cùng Tôn Vương nhìn từ mặt ngoài là quan hệ chủ tớ, nhưng nữ tử thế này lại như thế nào sẽ dễ dàng nhận người khác làm chủ đây? Ngày đó lúc nàng gọi chủ nhân là không kiêu ngạo không siểm nịnh như vậy, rõ là không đem Tôn Vương nhìn trong mắt, nàng tất nhiên là có ý đồ riêng; Vũ Lâm Hanh nói nàng đang tìm đồ, nàng là tìm cái gì, cũng là vàng thếp sao?
– Thứ hai, Tôn Vương vì sao phải đem Côn Luân mang đi, lại vì sao đem ta miễn cưỡng nhét vào cổ mộ? Chẳng lẽ trêи người ta có cái gì đáng giá hắn tính kế sao? Bàn về bày trận cơ quan hay thân thủ tài nghệ, Lạc Thần đều hơn xa ta, vì sao hắn muốn ép ta đi theo?
– Thứ ba, ngày ấy Tôn Vương phái hai huynh đệ Thường Ngũ lại đây, rõ ràng là muốn tìm kiếm vật gì, Côn Luân rốt cuộc có cái gì đáng giá hắn nhớ mong?
– Thứ tư, Côn Luân cùng Tôn Vương dường như là có quen biết, quan hệ giữa bọn họ, rốt cuộc là như thế nào?
– Thứ năm…
Suy nghĩ của ta giờ đây xoay chuyển thật nhanh, càng nghĩ càng kinh hãi, đầu mối kéo ra từng cái, lại là càng kéo càng loạn; ta giống như lọt vào một cái lưới lớn vô hình, hoàn toàn nghĩ không ra mấu chốt mở ra những đầu mối này.
Mấu chốt? Đúng, mấu chốt, bỗng dưng ta nghĩ đến Lạc Thần luôn là thần thần bí bí như vậy, từ trêи người nàng vào tay, có lẽ có thể dò được một tí tin tức có ích.
Ta xoay người nhìn Lạc Thần chằm chằm, nhấn mạnh từng chữ: "Lạc Thần, Tôn Vương cần vàng thếp làm gì?"
Lạc Thần tức khắc rơi vào trầm mặc một lúc lâu.
Vũ Lâm Hanh ở một bên lại vỗ tay, cười khanh khách nói: "Sư Sư a, trêи đời nếu có người cần vàng thếp thì đơn giản là muốn một việc, đó là – phương pháp trường sinh."
Trường sinh?
Vũ Lâm Hanh thấy ta dáng vẻ kinh ngạc, cười nói: "Đây vốn là một bí mật nhưng ta nghĩ ma quỷ cũng biết, lão già Liễu Quy Táng kia chắc chắc cũng là ham cái này." Nàng dừng lại rồi nói tiếp: "Thật ra từ rất nhiều năm trước trong giang hồ đã có người đồn đãi trêи đời có quyển sách quý hiếm ghi chép phương pháp trường sinh, lời đồn nói từng có vị Sở Vương cưới một nữ tử ngoài tộc, đem phương pháp trường sinh lấy hình thức chữ viết khắc vào trêи mớ vàng thếp rải rác, tặng cho tân hôn thê tử; tên sách này gọi là «Ngọc Toa Lục», người ta truyền nhau rằng sách chia làm ba bộ phận, chính là quyển Người Sống, quyển Trường Sinh cùng quyển Người Chết."
"Tại sao «Ngọc Toa Lục» phải chia làm ba phần? Quyển Người Sống còn có thể hiểu, quyển Người Chết thì giải thích thế nào?" Ta nghi ngờ nói.
Vũ Lâm Hanh nhún vai đáp: "Việc này ta cũng không biết, có một số việc kì lạ cổ quái, càng truyền càng không đáng tin."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!