Huyền lữ thiên
Qua một lúc lâu, phía trước Lạc thần dừng lại, hướng bên trêи ta vươn tay ra hiệu. Ta thuận thế rơi xuống bên người nàng, hai người đồng thời lơ lửng ở xích sắt trêи, ta giơ nến đi xuống cẩn thận chiếu sáng, thấy đáy dưới cách đó không xa chính là tối tăm mặt đất. Có điều từ đáy quan tài hạ xuống tới đáy dây xích, vẫn tính là khá phí đi không ít công phu, có thể tưởng tượng chỗ này sâu bao nhiêu rồi.
"Dưới đáy sợ rằng có vật bẩn, cẩn thận chút." Lạc thần thấp giọng nói: "Nàng có mang theo găng tay? Nếu có mang bên người, chúng ta liền sử dụng"
Ta gật đầu nói: "Có mang theo ."
Ta theo thói quen vẫn luôn vắt dưới thắt lưng, nên liền hướng nàng ra hiệu vị trí cất găng tay. Lạc thần nhìn ta một chút, vươn tay đến bên hông của ta nơi đeo ngọc bội, tay nàng nhẹ nhàng luồn vào trong túi tìm tòi một phen, lấy ra một bộ găng tay chỉ bạc trắng mịn như bàn tay của nàng.
Cái bao tay này đeo vào mềm nhẹ, dán vào da thịt, trêи thực tế kháng độc tích hỏa, có thể ngăn cách rất nhiều nguy hiểm, lại bởi vì chất liệu mỏng, xếp lên đến đặt ở hà trong túi cơ hồ chiếm không được vị trí nào, rất là thuận tiện. Găng tay tổng cộng có hai bộ, cũng là ta ở Huyên Hoa Hiên Hàn Động di vật bên trong tìm được , Côn Luân năm đó để lại không ít đồ vật ở Hàn Động theo ta mẫu thân Sư Cẩm Niệm, ngoại trừ các nàng thư vãng lai, trong thư kẹp ngọc dịch thanh phương pháp phối chế, có khác không ít như vậy kỳ trân.
Này hai bộ chỉ bạc găng tay, cũng là Côn Luân cùng mẫu thân ta năm đó đã dùng qua. Các nàng một là ái đồ của bậc thầy phong thủy Nhϊế͙p͙ Ô Ảnh, một là nhi nữ được yêu quý hết mực của Thiên Quan Sư Lãng, khó tránh khỏi muốn trêи mặt đất chuyến về đi, như gặp phải cái gì khó dây dưa tang vật, có cái bao tay này hộ thân, tất nhiên là vô cùng thoả đáng.
Côn Luân bồi táng di vật với mẫu thân phần nhiều đều có đôi. Một cái cho Côn Luân, một cái cho mẫu thân. Lúc ta sắp xếp thấy những di vật đôi này, nhớ lại cảnh Côn Luân bị người ta ám hại, tấm thân vô tội chịu cảnh hỏa táng trong đại hoạn, hóa thành tro tàn, ngay cả di thể cũng không lưu lại. Lúc đó ta rất đau lòng, chỉ đánh lấy số tro tàn trong đống đổ nát, cho vào trong lọ, mang đến Hàn Động để an táng cùng mẫu thân.
Vật bồi táng đều có đôi, duy chỉ có di thể của Côn Luân và mẫu thân lại không thể thành đôi. Y phục Côn Luân thường mặt cũng bị lữa thiêu sạch, về sau ta tìm thợ may phỏng theo kϊƈɦ thước của Côn Luân để may cho người vài bộ y phục mới, đặt cạnh lọ tro cốt và di thể của mẫu thân.
Lúc đầu, khi ta thu xếp cũng không có ý định mang theo hai đôi găng tay này, nghĩ rằng nó là của hai người, phải nên để lại làm bạn cùng hai người mới đúng. Nhưng ta nhìn số thư từ của Côn Luân và mẫu thân, phát hiện trừ những bức thư trao đổi của hai người lúc trước, còn có một số thư từ khác nữa. Nhìn các lá thư sau này, đều là do Côn Luân viết khi mẫu thân đã qua đời.
Ta mới hiểu thì ra sau khi mẫu thân mất, Côn Luân vẫn viết thư cho người. Nội dung trong thư cũng bình thường, đều là chút vụn vặt của những ngày di cư nơi đất Thục, trong đó cũng thường xuyên nhắc đến ta.
Viết rằng "Y nhi bây giờ đã chín tuổi. Nó còn nhỏ nhưng ham học, không đọc sách trong hiên thì cũng vào rừng trúc luyện công. Ta trong lòng âm thầm khuyến khích, mà không dám mở miệng nói với nó. Nghĩ lại, xưa nay ta có chút nghiêm khắc, nó gần đây có vẽ hơi sợ ta, ta vừa đến gần, nó co rúm ôm sách chứ không dám ngẩng đầu nhìn ta. Niệm nhi, nếu nàng có ở đây, Y Nhi chắc là sẽ không sợ ta đến thế, nó sẽ ngày ngày quấn nàng. Vẫn là cái tính của nàng luôn khiến trẻ con vui vẻ.
Lúc trước khi mới đem nó về, nó cũng thích ở bên cạnh nàng.
"Y Nhi hôm nay lần đầu xuống bếp học nấu cơm, mà không dám cho ta biết, tự mình chui xuống bếp. Nó còn nhỏ, không biết nhóm lửa, bị khói hun vào mặt, rồi ngồi bên bếp lò lau nước mắt. Ta bên ngoài nghe tiếng khóc mới vào xem, mới biết chuyện xảy ra. Ta dỗ rất lâu cũng không được. Y Nhi vừa khóc vừa thút thít bảo ta xuống bếp thật vất vả, hy vọng sau này có thể nấu cơm cho ta ăn."
"Y Nhi mười tuổi. Có lẽ trong hiên quá buồn nên nó mới ra ngoài chơi, trời tối cũng chưa thấy về, ta tìm thấy nó ở nhà hàng xóm gần đây. Đưa nó về, ta cả đêm không để ý đến nó, nó chắc đã bị ta dọa sợ, mà lại không dám nói chuyện với ta, nhét mấy tờ giấy vào khe cửa phòng ta, đều là…cái gì mà thư hối cãi. Không biết là nó thấy được ở đâu mà học viết theo, để xin lỗi ta.
Ta lấy mấy tờ giấy nhét trong khe cửa ra xem thử, thấy chữ viết có tiến bộ."
"Y Nhi mười bốn tuổi. Bây giờ nó đã làm được một bàn đồ ăn ngon, còn thường xuyên thay đổi cách thức nấu, ta ăn nhiều ngày cũng không thấy giống nhau. Nếu nàng còn sống thì tốt biết mấy, có thể nếm thử tay nghề của nó."
"Y Nhi mười sáu tuổi. Ta đem Bệ Ngạn Ngọc trâm tặng cho nó, xem như là lễ vật cho ngày sinh thần. Vốn dĩ ngọc trâm là của nó, cách nhiều năm cuối cùng cũng trả lại rồi, trong lòng ta rất an ủi. Ta nghĩ nàng cũng sẽ yên tâm."
" Y Nhi tuổi đã lớn, càng ngày càng xinh đẹp. Hôm nay nó phụ ta đi chợ, trong chợ có rất nhiều nam tử trẻ tuổi gặp nó mà nhìn chằm chằm, mắt cũng không chớp một cái, ngay cả đường đi cũng không coi nên bị ngã vào quầy hàng. Ta biết nó đã trưởng thành rồi, một ngày nào đó cũng sẽ gặp người nó thích, mà người đó cũng thích nó, sợ đến lúc đó nó không thể như bây giờ ở bên cạnh ta.
Không biết ý trung nhân sau này Y Nhi gặp được sẽ có bộ dáng thế nào. Ta tin vào con mắt nó, Y Nhi mà nhìn trúng người nào, chăc chắn người đó sẽ rất tốt. Nhưng cái này cũng là chuyện về sau, nói cũng không ăn thua, chỉ sợ vạn nhất, nếu lỡ không may ý trung nhân bạc đãi nó, ta nhất định sẽ đánh gãy chân người kia, để cho hắn cũng nếm mùi ngồi xe lăn.
Đợi sau này Y Nhi tìm được ý trung nhân, ta muốn đem đồ vật ta để lại cho nàng giao cho nó, như hai đôi thủ sáo kia, để Y Nhi và ý trung nhân của nó dùng thì tốt, có thể phòng thân. Còn những cái khác nữa, đều có thể cho nó. Niệm Nhi, ta nghĩ nàng nhất định đồng ý với cách an bày này của ta, những vật kia khi trước bảo hộ chúng ta rất nhiều, sau này tìm cơ hội giao lại cho Y Nhi, coi như hai chúng ta tiếp tục che chở cho nó. "
Khi đó ta đem những kia tin từng câu từng chữ địa nhìn kỹ, chỉ cảm thấy trùy tâm đâm nhói, khóc rống một hồi. Lại chiếu : theo Côn Luân ban đầu ở trong thư nói, đem một ít vật cái lấy đi ra, trong đó liền bao quát này hai phó chỉ bạc găng tay. Ta đem một bộ cho Lạc thần, mặt khác một bộ tự cái giữ lại, cũng coi như giải quyết xong Côn Luân năm đó tâm nguyện.
"Đưa tay." Lạc thần nhẹ giọng nói đem tâm tư ta về hiện thực.
Ta đem nến chuyển qua nắm xích sắt con kia tay phải trong khe hở, đưa tay trái ra, lấy một tư thế thuận tiện mang găng tay, đưa ngón tay mở ra. Những này xích sắt rất thô, xung quanh lại là trống rỗng , không thích hợp bắt nắm, cũng không thích hợp đáp chân, Lạc thần bắt lấy xích sắt, nàng khinh công biến hóa, như vậy ôm lấy xích sắt duy trì cân bằng tự nhiên cũng không ở nói dưới, rất nhanh nàng liền ổn thật thân hình, nghiêng đến gần giúp ta mang găng tay.
Ta thay đổi tay cầm nến, nàng liền thay ta đeo vào cái găng tay còn lại.
Như vậy chuẩn bị xong xuôi, lại từng người lấy ra bên người dao găm đến. Nguyên bản lần này chỉ là được gia đình kia nhờ vả đến đây điều tra này con gái nuôi phần mộ kỳ lạ, vẫn chưa ngờ tới càng sẽ đánh bậy đánh bạ tiến vào trước mắt như vậy hung hiểm hầm mộ, Lạc thần cũng không có mang đến Cự Khuyết, mà là cùng ta giống như vậy, bị tiện cho mang theo dao găm.
Cự Khuyết chỉ là thêm gấm thêm hoa vũ khí, cho dù tạm thời không có như vậy lợi khí kế bên người, ta đối với nàng thân thủ cũng hầu như là cảm thấy cực kỳ an tâm, lập tức không chần chờ, từ xích sắt trêи nhảy xuống.
Hai người rơi trêи mặt đất, ta cảm giác dưới chân mặt đất có chút cái hố, hạ xuống lúc chu vi tối tăm, lần này giơ ánh nến nhìn chăm chú nhìn kỹ, phát hiện chúng ta dưới chân mặt đất nhưng thật ra là một khối diện tích khá lớn thiết bản, mặt trêи có khắc lồi lõm hoa văn, chẳng trách cảm giác loang loang lổ lổ rồi.
Đi mấy bước nhìn quanh một phen, mới phát hiện bốn phía địa thế càng thấp hơn, mà nơi đó mới thật sự là mặt đất. Chỉ có chúng ta chỗ đặt chân cao hơn mặt đất mấy thước, càng là đạp lên một rương sắt lớn tựa như đồ vật, mà dưới chân khối này thiết bản chính là rương sắt tử đỉnh chóp thiết bản, các nơi khe hở đã được nước thép dội đến nghiêm tia mật hợp .
Này rương sắt rất lớn, phàm là là người ở phía trêи mở ra đáy quan tài theo xích sắt hạ xuống, thông thường đều là lựa chọn trung gian này mấy cây xích sắt, sẽ không lệch khỏi quá xa, mà chính là bởi vì như vậy lựa chọn, người xuống đến đều sẽ rơi vào phía trêи rương sắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!