Mộc Hành Vu vốn là một người biết võ công, trước kia nếu có người đến gần nàng chắc chắn sẽ phát hiện, cũng sẽ không giống như hiện tại để người khác tiếp cận phía sau cũng không phản ứng, càng đừng nói để người đó có cơ hội chụp vai. Có lẽ Mộc Hành Vu đã bởi vì chuyện của A Trì mà tâm thần hoảng hốt, chưa từng lưu ý, cũng có thể là người đến công phu cao hơn nàng, lúc hành tẩu tránh được sự nhận biết của nàng.
Trêи vai bị vỗ nhẹ một cái, cả người Mộc Hành Vu co rúm, lập tức thoát thân, cùng lúc đó nâng kiếm chỉ thẳng.
Người chụp vai nàng cũng khinh thân lui lại.
Động tác mười phần lưu loát, cao thấp chính xác, quả thực xác minh công phu của người này vượt trội Mộc Hành Vu. Mà đợi thấy rõ ràng gương mặt và trang phục của người đó, nàng không khỏi kinh ngạc.
Thi Đình Lễ giơ hai tay lên, biểu thị ý thỏa hiệp tay không tấc sắt: "A Hành, là ta."
Mộc Hành Vu thấy hắn, kiếm không những không lập tức thu hồi, ngược lại sắc mặt càng khó coi: "Ngươi đến đây làm gì?"
Thi Đình Lễ nói: "Đao kiếm không có mắt, A Hành…. Ngươi, ngươi mau buông kiếm."
Mộc Hành Vu không để ý đến, không tín nhiệm mà nhíu mày: "Ngươi trả lời ta trước, ngươi ở đây làm gì."
Lần trước ở ngõ hẻm thấy bọn họ, bọn họ vẫn còn là giao cảnh uyên ương, ôm nhau thì thầm, hiện nay trái lại giương cung bạt kiếm.
Bất quá chuyển biến như vậy ta cũng thấy nhưng không thể trách, dù sao những quyển thoại bản của Côn Lôn cũng thế lúc đầu là tình nhân tương kiến tình thâm nghĩ trọng, chuyển sang trang khác lại thành cừu nhân gặp nhau đặc biệt đỏ mắt nhưng tình huống như vậy nhiều không kể xiết, thậm chí cũng không biết vì sao bọn họ lại cam hận nhau, dường như không yêu hận đan xen thì không thể hoàn thành một cố sự tươi đẹp lại u oán.
Lúc nhàn rỗi ta đọc nhiều, cuối cùng tích lũy một chút tâm đắc của đọc giả — hiểu được tất cả chỉ là những khuông sáo cũ trong thoại bản.
Thi Đình Lễ vẫn chưa lập tức đáp lại.
Đại để là vẫn không có tin tức của A Trì, Mộc Hành Vu càng không nhịn được, xem Thi Đình Lễ thành đối tượng hoài nghi, trách mắng: "Ngươi thân phận như vậy, sao lại đến loại địa phương này."
Vốn dĩ bọn ta đã đoán trước Mộc Hành Vu cũng không phải là thực sự ái mộ Thi Đình Lễ, trong hẻm Trúc Can nhìn thấy bất quá là diễn trò mà thôi, nàng tiếp cận Thi Đình Lễ, cùng hắn giả vờ thân thiết chỉ vì mượn đó đạt được một đích nào đó, tỷ như nói muốn thần không biết quỷ không hay lấy đi tính mạng của hắn, đồng thời tránh được họa lao ngục.
Những gì nhìn thấy lúc này càng nghiệm chứng suy đoán của bọn ta.
Chỉ là hiện nay không biết vì sao Mộc Hành Vu ngay cả giả vờ cũng lười làm, trực tiếp rút kiếm tương hướng, trong mắt áp giấu hận ý nồng đậm xóa không tan, dường như hận không thể tức khắc kết liễu hắn.
Thi Đình Lễ lại không ngại, hắn dường như đã sớm hiểu được Mộc Hành Vu cùng hắn bất quá là hư tình giả ý, hòa nhã nói: "Nơi đây rất không an toàn, ta là lo lắng cho ngươi. Hơn nữa —"
Hắn nhìn Mộc Hành Vu, trong mắt có một chút si mê cổ quái, thở dài một tiếng: "Ta chủ yếu cũng là muốn gặp A Hành mà thôi."
" Ta có chuyện vô cùng khẩn yếu phải xử lý, lúc này cũng không muốn gặp ngươi." Mộc Hành Vu lạnh lùng nói.
Ta nghe một câu nói cuối cùng của Thi Đình Lễ, vẫn luôn cảm thấy có chút kỳ quái.
Lạc Thần cùng ta vẫn ẩn nấp ở phía sau, nàng vẫn ngưng thần yên lặng nghe, vẫn chưa có của rõ ràng, lúc nghe đến đây nàng đột nhiên cũng nghiêng đầu nhìn ta một cái.
Ta hiểu ý của nàng, gật đầu.
Thi Đình Lễ lời này chợt nghe thì không có gì, nhưng vì hắn nhìn Mộc Hành Vu mà nói, A Hành là nhủ danh của Mộc Hành Vu, hắn nói như vậy, Mộc Hành Vu tất nhiên là không nghi ngờ hắn, trực tiếp đáp lời.
Chỉ là lúc đầu hắn đã nói 'ta lo lắng cho ngươi', phía sau cũng không phải thuận thế nói 'ta chủ yếu là muốn gặp ngươi', mà không phải nói 'ta chủ yếu là muốn gặp A Hành ngươi', hắn trực tiếp nói là muốn gặp A Hành.
Xưng hô như vậy thật ra cũng không có vấn đề gì, rất nhiều người lúc nói đều sẽ sử dụng nhủ danh hoặc kính ngữ thay thế cho 'ngươi', như A Khước nói chuyện với Thi Đình Lễ, cũng sẽ cười nói Đình Lễ thế này thế kia, nói chuyện chưa từng có hạn định khuông khổ, vốn không cần câu nệ. Nhưng không biết vì sao, hai câu này của Thi Đình Lễ nghe ra tuy rằng vô cùng thỏa đáng, nhưng trước sau có chênh lệch, phối hợp với ánh mắt của hắn, vẫn luôn làm ta cảm thấy có chút không thích hợp.
Giống như đang đọc một bài thơ khuyết từ, nghe qua đều rất thông thuận, nhưng mỗi câu mỗi chữ lại có điều khiến người ta lưu ý, ta liền không khỏi suy nghĩ một lúc.
Nhưng ta cũng không quên phải làm sao hiểu rõ việc giữa Thi Đình Lễ cùng Mộc Hành Vu, có thể bắt được một chút manh mối đã là không tệ rồi, ngay cả cảm thấy không thích hợp, nhưng cũng không thể chân chính phân tích được môn đạo gì.
Hiện nay ta chỉ muốn thừa dịp bọn họ nói chuyện với nhau, thu thập thêm nhiều manh mối hữu dụng nên lập tức bế khí, chỉ nghe Thi Đình Lễ nói tiếp: "Ngươi chớ hoảng sợ, ta sẽ giúp ngươi tìm được A Trì cô nương."
Mộc Hành Vu thần sắc phức tạp, vừa hoảng sợ áy náy đối với A Trì, vừa tăng thêm cừu hận đối với Thi Đình Lễ, đôi mắt gắt gao nhìn thẳng vào hắn.
Có lẽ nàng chưa bao giờ đề cập A Trì với Thi Đình Lễ, nhưng nhìn thần sắc cùng ngôn ngữ của Thi Đình Lễ, nghiễm nhiên là đối với A Trì rõ như lòng bàn tay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!