Chương 17: (Vô Đề)

Hai người đi được mấy bước, đi đến bên cạnh một cánh cửa.

Từ chỗ bùn lầy đến cảnh cửa nửa tàn phá này cũng không xa, ta cầm hỏa chiết tử chiếu sáng, chỉ thấy dấu vết bò trườn trước đó đã đi qua cửa mộ, kéo dài vào trong.

Ngoài cửa hổn độn những bình, lọ được chất đống, trong gian mộ thất này phần nhiều là những bình lọ vỡ nát, ngoài ra không còn gì khác. Ta khom thắt lưng nhìn kỹ, nhưng thấy rất nhiều mảnh vỡ màu hổ phách hoặc màu tro bụi, mặt trêи một chút hoa văn cũng không có, mặt ngoài thô ráp, giống như phôi gốm đơn giản nhất, vô cùng thô sơ.

Những bình lọ này đều là trống rỗng, nhưng ta lại có thể ngửi thấy được một cổ mùi hương rất lạ trêи những mảnh vỡ này, không thể nói rõ cụ thể là loại mùi hương gì, nói chung không hề tương đồng với mùi ẩm mốc của mộ huyệt này, có chút nổi bật.

Mặt trong mảnh vỡ cũng bám một ít vết đen, trước kia trong những bình, lọ này đều có chứa gì đó, nhưng hiện nay không biết những thứ bên trong đã chạy đi đâu rồi.

Lạc Thần đi trước vào cửa mộ, trong tay ta vẫn cầm hỏa chiết tử, sợ nàng nhìn không rõ đường đi phí trước, ta lập tức đuổi theo.

Bên trong tất nhiên là một gian mộ thất khác, rộng rãi hơn gian mộ thất vừa rồi rất nhiều, bốn phía đều có thạch trác (bàn đá) đặt dựa vào tường, thạch trác hẹp dài, gần như chiếm hết chiều dài bức tường, mỗi trác chia làm ba tầng.

Mỗi tầng cắm một loạt giá nến, trong giá nến có sáp nến, như vậy ba tầng ba hàng nến, tổng cộng có mười hai hàng, nhất tề vây quanh chu vi mộ thất.

Lạc Thần yên lặng nhìn, đôi mắt so với mộ thất này còn u ám bất minh hơn, hỏa chiết tử chiếu vào ánh mắt của nàng, lúc này ánh sáng mới mở ra một quang ảnh chập chờn.

Nàng từ trong tay ta cầm lấy hỏa chiết tử, dường như suy nghĩ chốc lát, sau đó châm một cây nến trêи giá nến.

"Thơm quá." Ta ngửi được hương khí rất nhẹ phát ra từ ngọn nến đang cháy, nói: "Nếu này có vấn đề."

Lạc Thần xưa nay không làm việc không nắm chắc, ta thấy là nàng châm nến, nên ngay cả khi cảm thấy ngọn nến có vấn đề cũng không phải rất lo lắng, Lạc Thần dám châm nến, chứng tỏ nàng đã có biện pháp.

"Trong ngọn nến này pha trộn một thứ, đốt cháy mới có mùi hương này." Lạc Thần nhẹ giọng nói: "Đối với chúng ta không có hại gì, ngươi cũng đã dùng qua, không sao."

Nàng nói như vậy, ta dĩ nhiên tin nàng, an tâm cười hỏi: "Ta đã dùng qua? Sao ta lại dùng những thứ trong mộ thất?"

Nàng không nói, chỉ nghiêng đầu chăm chú nhìn ta, ánh mắt rơi vào trêи mặt ta, tỉ mỉ quan sát.

Tim chợt thình thịch nhảy động, bị ánh mắt chuyên chú của nàng nhìn đến khuôn mặt nóng lên, nghĩ lại vài lần, chẳng lẽ là trêи mặt ta cũng bị dính bùn, còn chưa lau sạch, việc mất mặt như vậy sao có thể để nàng nhìn thấy được, ta vội vàng vô thức dùng ta lau mặt một cái: "Làm sao vậy?"

Lạc Thần nói: "Mặt nàng rất sạch sẽ."

Ta thở phào nhẹ nhõm, lại thấy Lạc Thần nhìn khuôn mặt của ta, nói tiếp: "Nàng dĩ nhiên đã dùng qua, hơn nữa sáng nay vừa mới dùng, không phải nàng đã trang điểm sao?"

Ta nhất thời hiểu rõ, ánh mắt liếc trái liếc phải, hàm hồ ừ một tiếng: "……Phải. Cho nên nàng muốn nói trong ngọn nến này trộn lẫn yên chi, hay là cái gì khác?"

"Là yên chi."

Thật ra xưa nay ta cũng không thường trang điểm, đa số thời gian đều là mặt mộc. Thần Hoàng đến hai mươi tuổi thì sẽ ngừng sinh trưởng, vĩnh viễn duy trì diện mạo tuổi hai mươi, sẽ không già yếu, dĩ nhiên da thịt cũng sẽ không xuất hiện những vấn đề nữ nhi hay quan tâm, nhưng thỉnh thoảng ta vẫn sẽ trang điểm.

Nhất là sau khi thành thân cùng Lạc Thần, có lúc cũng sẽ vẽ mày, đều là một chút trang điểm rất nhẹ, nhưng lại mất không ít tinh lực của ta. Khi ta trang điểm chỉ mang theo một tâm tư, đó là muốn cho Lạc Thần nhìn ta nhiều một chút, thành thân cũng đã lâu, ta có lúc cũng sẽ lo lắng nàng sẽ cảm thấy ta quá giản đơn, không có tư vị, nói một cách đáng thẹn một chút, ta trang điểm cũng chỉ vì ….. Câu dẫn nàng.

Nhất là sáng nay khi trang điểm ta làm vô cùng cẩn thận, nếu không phải hôm nay xảy ra nhiều việc thần thần quỷ quỷ như vậy, đêm nay dĩ nhiên còn phải chạy đến trong mộ, thì ta vốn dĩ đã có an bài khác.

Lần này nghe Lạc Thần nói ta trang điểm, lòng ta khó tránh có chút xấu hổ. Ngược lại cũng không phải vì ta trang điểm, nữ tử trang điểm vốn là nhân chi thường tình, ta là sợ tâm tư không ngay thẳng ẩn sau việc trang điểm nếu như bị nàng nhìn thấu, mặt mũi đều ném đến tận Côn Lôn chi khâu, như vậy thì biết làm thế nào cho phải.

Lạc Thần ánh mắt thâm thúy, ánh mắt như có như không mà nhẹ nhàng qua lại trêи mặt ta: "Hơn nữa, Thanh Y, vì sao hôm nay nàng lại trang điểm, ngược lại không phải bình thường, không phải là có chuyện gì vui chứ?"

"Việc vui cái gì." Lỗ tai ta đỏ lên, mặt băng bó nói: "Chúng ta hiện tại cũng đã đến trong mộ rồi, nàng nhìn xung quanh, không phải quan tài thì chính là bánh chưng, việc vui ở nơi nào?"

"Cũng phải." Nàng chính kinh gật đầu, thật sâu nhìn ta một cái, dáng vẻ nhu thuận quan sát ngọn nến.

Lòng ta giống như nghẹn cái gì đó, dừng một lát, chán đến chết nói một câu: "Được rồi, sao nàng lại biết trong nến có yên chi? Ta ngược lại không phát hiện được, nàng đối với yêu chi quen thuộc như vậy, còn có thể ngửi ra hương vị."

Nàng đứng dưới ánh nên, nâng ánh mắt, cười như không cười: "Nàng gần đây nhiều lúc trang điểm, ta cũng "ăn" nhiều yên chi, dĩ nhiên nhận ra."

Ta: "….."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!