Người đó khuôn mặt tái xanh, hiển nhiên bị dọa đến bị dọa đến hỏng rồi, Lạc Thần ngưng mi không nói, ta tiến lên hướng người đó nói: "Ngươi chớ vội, cụ thể thế nào, chậm rãi nói trước đã."
Người đó gật đầu nói: "Trước đố phần mộ tổ tiên nhà của ta không yên ổn, kinh hách người trong nhà, may mắn được Lạc chưởng quỹ tương trợ, nên mới chế trụ được sát khí của tổ mộ. Vốn dĩ nghĩ rằng sau này rốt cục có thể sống an ổn qua ngày rồi, ai ngờ hôm nay tôn nhi nhà ta đột nhiên chạy đến trước mặt ta nói, hắn, hắn, nhìn thấy tiểu cô -"
Sắc mặt hắn càng phát ra xấu xí: "Tiểu cô mà hắn nói chính là dưỡng nữ của ta, nàng đã không còn ở nhân thế rồi."
Trước kia ta từng nghe Lạc Thần nói, chân tướng đại để cũng rõ ràng bảy tám phần, hòa nhã nói: "Việc này bọn ta cũng biết, tôn nhi của ngươi nói nhìn thấy tiểu cô, có từng nói qua là nhìn thấy ở nơi nào không? Hắn chạy đến tổ mộ chời đùa sao?"
"Không phải, là ở…. ở hậu viện nhà ta." Chân hắn bắt đầu run rẩy, bàn tay không ngừng xoa vào nhau, gân xanh nổi lên: "Tôn nhi nhà ta nói, nàng……nàng đang bò trêи mặt đất ở hậu viện."
Người đó nói đến chỗ này vội vàng quay đầu lại nhìn vài lần, dường như thật sự sợ có cái gì từ phía sau phía sau bò tời bò lui.
"Bên ngoài gió lớn, ngươi vào trong đi, ở đây rất an toàn." Vội vàng vội vàng để hắn vào, trêи quầy tiền có trà, ta thuận tiện rót một chung cho hắn. Một hơi uống hết , người đó cũng không có bao nhiêu hòa hoãn, môi run rẩy rồi nói tiếp: "Tôn nhi nhà ta không hiểu chuyện, bước tới muốn cùng tiểu cô chơi đùa, còn nói hắn vóc người đã cao lớn như vậy, tiểu cô vẫn là dáng vẻ lúc trước, chính là trêи mặt có rất nhiều thứ bẩn…. thứ bẩn.
Ta vừa nghe thiếu chút nữa sợ đến không thở nổi, đến hậu viện xem, lại không thấy bóng dáng của nàng, chỉ thấy trêи mặt đất quả thật có vết tích có người bò qua. Vết tích kia còn kéo dài đến trong rừng, cũng không phải là phương hướng của tổ mộ, đối với nơi đó lúc trước Lạc chưởng quỹ giúp chúng ta sửa lại phần đã sụp, bên trong là cái dạng gì ta cũng không dám nhìn , lập tức chạy đến nơi này."
Lạc Thần yên lặng nghe xong, đề bút viết một mẫu giấy: "Ngươi theo trêи này mà mua sắm, ta sẽ đến sau."
Người đó tiếp nhận tờ giấy, tạ ơn xong liền cấp cấp rời đi.
"Có bánh chưng? Còn không phải là chờ bản cốc chủ xử lý sao, ta phải đi." Vũ Lâm Hanh đang cầm một đĩa điểm tâm, chậm rãi bước đi thong thả. Nhìn tư thế của nàng, có lẽ là ở góc tường nghe được rõ ràng.
"Ngươi còn đang cầm điểm tâm kìa, ta lo lắng ngươi sẽ bị nghẹn." Ta giục nàng đi chuẩn bị, Vũ Lâm Hanh rầm rì không muốn động, trái lại A Khước cách đó không xa lưu loát chuẩn bị thay nàng.
Aiz, hảo A Khước.
Nên chuẩn bị đều chuẩn bị xong, bốn người dẫn ngựa khởi hành, lúc trời sắp đổ mưa, trước mặt là một mảnh rừng rậm, gió lùa tán cây, rõ ràng là ngày xuân nhưng lá rụng lại đang cuồn cuộn trong mưa gió phô thiên cái địa mà đến.
Xa xa là từng cụm thôn xá, vì trời mưa sắc trời ảm đạm trong nhà sớm đã thắp đèn, trong mưa ngọn đèn mấy phần ʍôиɠ lung. Cánh rừng này lối vào nằm bên cạnh hậu viện nhà người ta, một mặt khác là tổ mộ, lối vào lầy lội, dấu chân hỗn tạp, vết tích bò trường như đã nói sớm bị xóa mất, chỉ là mới đi về phía trước vài bước con ngựa liền kinh hách.
Con ngựa dưới thân ầm ĩ hí vang, giẫm chân ở tại chỗ, đó là không muốn tiến thêm một bước về phía trước nữa. Súc vật từ trước đến nay cảm tính rất nhạy, ta biết những con ngựa này bị thứ gì đó ở đằng trước hù dọa, nên lập tức xuống ngựa đi bộ. Một đường tiến vào sâu trong cánh rừng. Chỉ thấy trước mặt có rất nhiều mộ phần, bên trêи cỏ dại mọc thành bụi, đã nhiều năm không người quan tâm, đổ nát không chịu nổi.
Nói là tổ mộ, nhưng cũng là một nơi bỏ hoang, bằng không hộ nhân gia kia cũng sẽ không đưa dưỡng nữ qua loa táng nhập nơi này cho xong việc.
Trong đó có một phần mộ đã sụp đổ, mưa gió từ lỗ hổng thổi vào, bên cạnh chất một xấp vải dầu, mặt khác còn có xẻng đào đất, nhìn mức độ nhiễm bẩn hiển nhiên là được người ta mang đến không lâu, dưới vải dầu có gì đó cử động, xốc lên vừa nhìn, là hai con gà trống bị lạnh đến cuộn thành một đoàn. Những thứ này đều là Lạc Thần đã viết lên giấy bảo người kia đi mua, nhìn sang chung quanh, phụ cận lại không một bóng người..
"Người nhà kia đâu?" Vũ Lâm Hanh nhìn quanh: "Có phải bị bánh chưng bắt xuống mộ rồi không?"
"Trốn đi rồi." Lạc Thần nhìn về phía tây bắc.
Nơi này cây cối tươi tốt, chỉ có bên đó mới phát ra một chút ánh đèn, tỉ mỉ nhìn lại mới nhìn thấy mấy bóng người đang giương ô dáng vẻ lén lút, giống như một cây nấm trong mưa.
Vũ Lâm Hanh bỗng dưng lui về phía sau hai bước, quát to một tiếng: "Không tốt, ra rồi! Có một nữ nhân bò ra rồi! Mọi người mau chạy đi!"
Vừa vặn xa xa giáng xuống một đạo sấm sét, một tiếng này của Vũ Lâm Hanh so với tiếng sấm còn rợn người hơn, vài đạo nhân ảnh bên kia vừa nghe đồng thời thảm thiết gào lên, ngay cả ô cũng không cần hoảng loạn ngã nhào trêи mặt đất.
Cũng không biết một ngày ta phải vì Vũ Lâm Hanh không nghiêm chỉnh này mà đau đầu bao nhiêu lần, lập tức tiến lên ngăn cản: "Chớ hoảng sợ, chớ hoảng sợ, chỉ là nói đùa thôi."
"Thật sự, thực sự sao?" Một người trong đó chính là lão bá đã đến Mặc Nghiễn Trai tìm bọn ta, hắn run rẩy ngẩng đầu nhìn phần mộ vài lần, nhìn thấy quả thật bình an vô sự lúc này mới an tâm một chút. Hai nam hai nữ trẻ tuổi bên cạnh hắn, tổng cộng năm người mỗi người đều mặt như màu đất.
Lạc Thần đạm nhạt nói: "Bằng hữu của ta bị thất tâm phong, hù dọa các ngươi."
Vũ Lâm Hanh vốn dĩ cười đến muốn té ngã, vừa nghe vậy nhất thời trợn mắt trừng nàng: "Ai bị thất tâm phong, !"
Lạc Thần đi đến trước phần mộ bị sụp: "Một người ở bên cạnh cầm đèn, hai người mở vải dầu, dựng liều lên, hai người khác đào hai hố nhỏ cách chỗ này ba thước lẻ sáu xích, dùng liều che lên, thời tiết không tốt, tận lực hạn chế bị ngấm nước mưa."
Lão bá phân phó nhi tử và con dâu nhà hắn chuẩn bị, A Khước cũng đi giúp đỡ, còn lại ba người bọn ta đến gần mộ phần, lỗ hổng chiếm khoảng chừng nửa nấm mồ, thoạt nhìn không nhỏ, mấy người cùng xuống phía dưới đều dư dả, chỉ là ở giữa cây gỗ ngang dọc rất nhiều gỗ vì bị gãy mà lộ ra mặt vỡ, mặt vỡ không đều nên rất sắc nhọn, một khi không cẩn thận sẽ bị cắt trúng, vì vậy thực tế chỉ đủ để một người miễn cưỡng đi qua.
Lạc Thần thay ta che ô, ta cầm đèn đi xuống, phía dưới rất sâu, là một mộ phần trống rỗng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!