Ta vội vàng đoạt khối bột lại: "Đừng ném, nàng ném con thỏ này làm gì?"
" Không phải nàng nói là cục bột sao?" Lạc Thần liếc mắt nhìn ta một cái, hiển nhiên là buồn bực: "Ta ném là cục bột, cũng không phải là thỏ."
"Nàng nghe lầm rồi, ta rõ ràng nói chính là thỏ." Ta đem thứ cổ quái này phủng trong lòng bàn tay, giả vờ đáng tiếc nhìn nó, nghĩ dỗ dành nàng cũng tốt: "Xem lỗ tai của con thỏ này, rất khả ái."
" Đó là đuôi."
Ta: "….."
Còn lại một nắm, con thỏ này dĩ nhiên cũng vào nồi hấp. Tuy nói dáng vẻ quả thật có chút khiến người ta không dám khen tặng, chí ít lúc này Lạc Thần không đem nó nắm tàn rồi, để cổ vũ nàng ta cũng chưa từng đối với cục bột này tu chỉnh gì cả, đặc biệt bảo lưu nguyên trạng.
Ra nồi bưng lên bàn, Vũ Lâm Hanh đã sớm chờ ở đó, ngửi được hương khí vội vàng lao đến, nghĩ đến Mặc Ngân Cốc của nàng núi vàng núi bạc, món ăn hiếm lạ gì mà chưa từng ăn, hôm nay thấy gạo nếp nắm lại giống như quỷ đói đầu thai.
Vỉ hấp Tầng thứ nhất xung quanh cơm nắm bốn màu xếp thành một vòng, ở giữa đặt một con gì đó rõ ràng đặc biệt chói mắt, vốn là được Lạc Thần vo lại thành viên, nhiệt khí khiến nó càng phát ra béo tròn, thành một đoàn tròn vo, Vũ Lâm Hanh chỉ vào nó: "Con heo này thật thú vị."
Trong lòng ta nói thầm, không xong rồi.
Lạc Thần yên lặng ngồi ngay ngắn, không rêи một tiếng.
Lúc này Vũ Lâm Hanh cũng không biết Lạc Thần ở phòng bếp giúp đỡ, hơn nữa những trình tự quan trọng đều là ta tự tay làm, trắng mịn mềm mại nên nàng nghĩ tất cả đều là ta làm. Nàng nhìn con thỏ béo ú, tiếp tục lải nhải: "Ở giữa đặt con heo trắng này , đơn giản ngu ngốc, Sư Sư đây là món ăn ngươi mới nghiên cứu sao? Bên cạnh lại có mấy viên nhỏ, ta hiều rồi, không phải là ám chỉ con lợn này chiếm chỗ sao?"
Ta: "……"
Đây cũng không phải là ta nghĩ ra được, đều là ngươi phỏng đoán, có thể khẳng định ngươi hơn phân nửa là có bệnh.
Vũ Lâm Hanh hạ đũa, hăng hái bừng bừng gắp một viên gạo nắm nhỏ: "Ta hạ thủ từ con tiểu trư tử sắc này trước."
Lòng ta nói, nàng quả nhiên có bệnh.
Lạc Thần trầm mặc không lên tiếng mà gắp con thỏ nàng làm, mặt lạnh cắn một ngụm.
Vũ Lâm Hanh thấy thế, gấp đến độ kêu to : "Heo của ta! Ta muốn giữ lại đến cuối cùng mới ăn, Ma Quỷ ngươi dám ăn nó trước!" Nàng miễn cưỡng nuốt xuống cơm tử sắc, nói chuyện hơi có chút mơ hồ không rõ.
Lạc Thần từng ngụm ăn hết, lù lù bất động, cũng không để ý tới. Ta đau đầu muốn chết, tùy ý Vũ Lâm Hanh ở đó lăn qua lăn lại, lại bảo A Khước cùng nhau ăn, đáng thương A Khước chính là một người câu nệ, đến rồi cũng không ngồi, vừa châm trà cho Vũ Lâm Hanh vừa thay Vũ Lâm Hanh gắp điểm tâm, trái lại còn mệt mỏi hơn so với lúc trước.
Vũ Lâm Hanh oán hận: "Ngươi đưa heo cho ta."
Lạc Thần đặt đũa xuống, quan sát nàng một cái, rốt cục nặn ra từng chữ: " Con "heo" này là ta làm, ta ăn nó, có gì không thích hợp?"
Vũ Lâm Hanh: "……."
Ta ở bên cạnh thoáng nhìn buồn bực sắc mặt rốt cuộc băng lãnh, thỏ của nàng biến thành cục bột, rồi lại biến thành heo, cũng thật sự là khổ nàng rồi.
Tuy nói mấy ngày gần đây ngày xuân yên lặng nhưng lúc trước vài vụ án mạng dính dáng đến hoàng bì tử mây đen chưa tán, trong thành vẫn có chút nhân tâm hoảng sợ. Dường như nhận biết loại hoảng sợ này, cây cổ thụ trước cửa hiệu rụng lá càng thêm nghiêm trọng, trước đó vốn đã rơi đến lợi hại hôm nay quả thực giống như bị ai rung lắc, hiển nhiên là rất không bình thường, ta liền bắt đầu đề mắt.
Vũ Lâm Hanh là một người tứ chi không động, ngũ cốc chẳng phân biệt được, đứng trêи bậc thang hướng ta ra lệnh: "Sư Sư ngươi xem lá cây này nơi đều có, lập tức quét đi, nếu không Mặc Nghiễn Trai làm sao kinh doanh? Lá cây thổi tới thổi lui, thật là đáng ghét."
Ta đem cái chổi đưa cho nàng: "Người làm không chỉ ăn không ở không mà còn dám sai phái chưởng quỹ sao?"
Vũ Lâm Hanh cười khinh bỉ ta, ngược lại rất biết sai khiến A Khước đến làm, ta thu tay, cầm chổi đến dưới tàng cây quét lá rụng, A Khước lập tức đến: "Sư cô nương để ta làm."
Ta cười: "Không cần, ngươi là khách nhân, nghỉ ngơi đi."
A Khước chỉ đành gật đầu, đứng ở một bên ngẩng đầu nhìn cây cổ thụ, nói: "Sư cô nương, mùa này có nhiều lá rụng như vậy sao? Ngược lại rất hiếm thấy."
Ta nheo mắt: "Có lẽ là "Bệnh" rồi."
Lúc này Lạc Thần từ trong phòng đi ra, ôm chậu than đang cháy, yên lặng thu dọn lá cây đã quét vào trong đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!