Lạc Thần dừng bước, đôi mắt chớp cũng không chớp mà nhìn ta.
Bên cạnh nàng người đi đường như nước chảy, duy chỉ có nàng bạch y chước nhiên, đứng yên nhìn sắc trời ảm đạm.
Nhìn ánh mắt đột ngột của nàng, ta đang định nói, nàng chỉ là đến gần nắm lấy cổ tay của ta giơ lên, đem ngón trỏ của ta dựng thẳng rồi bẻ lên bẻ xuống.
"Không cần phiền phức như vậy.." Nàng nhẹ giọng nói: "Câu ngón tay, ta liền đến."
Trong lòng ta vô cùng hưởng thụ, nhìn thấy dòng người chen chút, chỉ đành thúc ɖu͙ƈ nàng đi mau: "Nhanh một chút, còn có thời gian ở đây nói nhảm. Còn nữa, nếu như nàng nhìn không thấy, thì câu ngón tay có tác dụng gì?"
"Một ngày mười hai canh giờ, buổi tối ta và nàng nhắm mắt cùng ngủ, không nhìn thấy cũng là dĩ nhiên." Thần sắc của nàng không có nửa điểm biến hóa, ánh mắt yên lặng nhìn về phía trước, nghiêm nghị nói: "Thanh Y, lẽ nào nàng đang ngủ, trong lòng cũng nghĩ dùng ngón tay câu ta sao?"
Thực sự là…
Thuần thục nghiêm trang ngụy biện, ta đâu có da mặt này như nàng.
Da mặt dày như vậy nhưng lại là xinh đẹp nhất.
Hai người xách đậu hũ về tới trong nhà, ta xách hai thùng nước giếng mát lạnh ngâm đậu hũ, suy nghĩ có thể làm ra bao nhiêu món. Mười món hoàn tất, mặt trời cũng lên cao, Vũ Lâm Hanh còn chưa thức dậy. Nếu gọi Vũ Lâm Hanh thức dậy có lẽ nàng sẽ mơ mơ màng màng, ước chừng lúc bước đi cũng ước gì ta cùng Lạc Thần một trái một phải đỡ nàng đi.
Ta quyết định hảo hảo mà nhéo nàng mấy cái.
Đẩy cửa vào gian phòng của Vũ Lâm Hanh, chỉ thấy Lạc Thần vẫn không nhúc nhích đứng bên cạnh Vũ Lâm Hanh, lạnh lùng tĩnh mục. Không khỏi nhớ đến trước đó ta bảo Lạc Thần đến gọi Vũ Lâm Hanh, tính ra cũng có một đoạn thời gian rồi, chẳng lẽ Lạc Thần vẫn giống như tượng thần mà đứng tại đây chưa từng đi ra ngoài?
Ánh nắng chiếu vào phóng, chiếu lên trêи mặt Vũ Lâm Hanh, nàng nhắm hai mắt mi tâm nhíu lại, bị cái bóng của Lạc Thần che ra vài phần mờ tối tạo cảm giác áp bách.
Vũ Lâm Hanh như cá chết nằm trêи giường.
Lạc Thần lạnh lùng nhìn nàng, bất động, không nói.
Cảnh tượng này không cần phải nói cũng biết là Lạc Thần nghe xong ta nói liền đến gọi nàng, nhưng Vũ Lâm Hanh xấu xa kiên quyết không chịu dậy, Lạc Thần liền vô cùng nhàn hạ thoải mái mà cùng nàng giằng co.
Gian phòng tĩnh mịch.
Vũ Lâm Hanh bỗng nhiên hất chăn ngồi dậy, đôi mắt hoa đào mơ hồ liếc xéo Lạc Thần, nói: "Thật sự phục Ma Quỷ ngươi rồi! Gọi người ta thức dậy mà như thế sao! Khó trách ta còn gặp ác mộng, thấy rõ ràng có con bánh chưng cứng đầu đứng bên cạnh trợn mắt nhìn ta, ngươi đây là muốn hù chết ai!"
Đôi môi mỏng của Lạc Thần mấp máy: "Thức dậy, rửa mặt, ăn mì."
Vũ Lâm Hanh giống như bị quỷ sờ đầu nhảy dựng lên: "Ta không ăn mì ngươi làm, bỏ đi, ta không ăn, mì ngươi làm ! Ta không ăn mì ngươi làm!"
Đáng thương cho nàng lặp lại ba lần, chắc là lần trước bị số mì dùng luyện tập trù nghệ rồi không đổ đi của Lạc Thần lăn qua lăn lại không nhẹ, nên lòng có bóng ma.
Lạc Thần nhẹ nhàng liếc mắt nhìn ta một cái, ra ngoài.
Vũ Lâm Hanh xuống giường, bắt lấy cánh tay ta, kinh khủng nói: "Sư Sư, ngươi nhanh đi nấu mì! Ngươi nhanh đi nấu mì! Nhanh đi nấu mì!"
Có trời chứng kiến, cánh tay ta sắp bị nàng vặn gãy rồi.
"Mì dĩ nhiên là do ta làm."
Vũ Lâm Hanh vẻ mặt thỏa mãn mà mở miệng nói: "Các ngươi sáng sớm ngoại trừ xách hai thùng lớn đậu hũ trở về, còn có thu hoạch gì?"
Ta cùng với nàng cẩn thận kể lại.
Vũ Lâm Hanh nghe qua, lại nói: "Đêm động phòng làm ầm ĩ như vậy, tân nương tử kia nghe được Thi Đình Lễ gọi sai tên cũng không biết thế nào rồi. Các ngươi bên ngoài bên ngoài trở về, có nghe được tin tức gì không?"
Ta nói: "Ngược lại cũng không nghe được gì. Mọi người chỉ biết đêm động phòng của Thi Đình Lễ bị Hoàng Bì Tử náo loạn, có một con hoàng bì tử chạy ra từ tân phòng, cũng vì vậy đều suy đoán họ chưa viên phòng , qua lời đồn đại mọi người nói tân nương tử mang đến điềm xấu, Thi lão gia, Thi phu nhân dĩ nhiên cũng không thích nàng lắm."
Vũ Lâm Hanh có chút suy nghĩ: "Tiểu thư kia ngược lại cũng rất đáng thương."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!