Chương 523: Phiên ngoại: Lạc Sư Minh triều (thất)

Trường Sinh hình như có điểm hiếu kỳ, lại có một chút tán thưởng nói: "Cái rương rất nặng, nhưng nàng lại bước đi vô cùng vững vàng."

Lạc Thần nói: "Để đi được vững vàng như vậy thật ra không dễ. Chú ý bộ pháp của nàng, lúc nào cũng ngự khí, nàng là sợ làm nghiêng cái rương của nàng."

Xác thực, từ lâu ta cũng đã nhìn ra Trạc Xuyên đạo trưởng này thật sự quá mức xem trong chiếc rương của nàng, mang theo không rời còn không nói, ngay cả lúc bước đi cũng không có bao nhiêu xóc nảy.

Thông thường trên lưng cõng thêm một người, phàm là đi nhanh một chút thì người trên lưng sẽ cảm thấy lắc lư chao đảo, cái rương cũng thế. Bất quá trước kia lúc Lạc Thần cõng ta, bởi vì nàng nội tức hồn hậu, lại rất chú ý nên bước chân nhẹ nhàng như đạp tuyết, cho dù nàng cõng ta đi nhanh thậm chí lên núi cũng vô cùng thư thích.

Trường Sinh cười híp mắt nói: "Nàng múc nước, không phải là đang nuôi cá trong rương đó chứ. Ta biết, nàng sợ khuấy động cá của nàng."

Lạc Thần nhìn ta, chưa từng nói gì.

Ta hướng Trường Sinh cười nói: "Nói không chừng đúng là bị ngươi đoán trúng. Đi thôi."

Ba người giục ngựa, một đường tìm đến nhà lão bá kia, lão bá đã mời đại phu về đến nhà chẩn bệnh, con dâu hắn đang ở buồng trong chiếu cố nhi tử.

Lão bá nhìn thấy chúng ta đến lại cảm tạ một phen, sau đó dẫn chúng ta đi đến sau núi. Phía sau núi rừng rậm cao thụ, còn có mảnh nhỏ rừng trúc, xem ra rất ít người đến, tuyết đọng cũng dày hơn nơi khác một chút, tĩnh tuyết vô phong, một mảnh yên tĩnh.

Lão bá nói nhỏ: "Thứ đó ngay trong rừng trúc phía trước. Trong nhà không có gì cái ăn, ta vốn là đến đào một chút măng mùa đông, hầm chút canh cho tôn nhi nhà ta ăn, kết quả đào một lúc thì thứ đó lộ ra, chính là cái nắp ta cho các ngươi xem. Chỉ là cái bình còn ở sâu bên dưới, ta làm thế nào cũng không đào ra được."

Giọng nói của ta cũng theo hắn mà thấp: "Lão nhân gia, có phải ngươi đang lo sợ điều gì không?"

Từ sau khi vào núi, hắn liền thỉnh thoảng nhìn xung quanh, dáng vẻ vô cùng bất an.

Lão bá vẻ mặt khó xử, qua một lúc mới nói: "Các vị chưởng quỹ, thực không dám đấu diếm, sau núi này ta cũng là lén lúc vào được. Đợi xem qua, nếu vẫn đào không được, chúng ta liền sớm rời khỏi."

" Không phải ngươi nói đây là phía sau núi nhà ngươi sao?"

Lão bá sợ hãi rụt rè nói: "Trước đây thì đúng vậy. Núi này vốn là những người ở phụ cận như bọn ta có thể đến, ở đây người không nhiều lắm, xưa nay ra vào đốn củi, đào măng, hái nấm. Nhưng không lâu trước đây, có người ở trong núi đốn củi thì gặp phải một đám quân gia, quân gia này không nói một tiếng đã đánh chết hắn, nói rằng ngọn núi này bị phong tỏa, sau này nếu không có phận sự không được lui tới.

Về sau lại có vài người lớn gan vào núi, ngay cả thi thể cũng không thấy được mang ra, không biết đi nơi nào rồi."

Bên cạnh trúc ảnh lòa xòa, hắn nói đến chỗ này, ánh mắt càng sợ hãi: "Ta nghĩ gần đây đại tuyết, chắc là không có người, liền âm thầm vào núi đào một chút măng tôn nhi thích ăn."

Ta hồi tưởng một chút địa hình phụ cận, trong lòng nhất thời sáng tỏ: "Lão nhân gia, ta hỏi ngươi, phía sau núi này có phải chính là Thanh Vân Trang hay không?"

Lão bá thần sắc hoảng sợ, liên tục gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy, phía sau núi có một con đường nhỏ. Nghe nói nhóm quân gia này hiện nay đều ở tại Thanh Vân Trang, có lẽ là bởi vì như vậy nên bọn họ mới không cho phép kẻ khác đến quấy rầy mà thôi."

"Vậy lão nhân gia có nghe nói qua cái gì Vu đại nhân, Nguyễn đại nhân sao?"

"Cái này thì chưa từng nghe qua. Chỉ nghe qua có một Chương đại nhân, nhi tử của ta đã xa xa nhìn thấy qua, nghe nàng nói vị này tính tình rất tốt. Mấy quân gia uống say muốn đánh người, bị Chương đại nhân quát bảo ngưng lại, liền nghe mấy quân gia kia cung kính gọi hắn Chương đại nhân."

Lão bá tiếp tục trầm thấp nói với ta: "Nghe con dâu ta nói hắn mang mặt nạ, chỉ có thể nhìn ra đó là một đại nam tử cao lớn. Mặc dù không dám tiếp xúc cùng người của Thanh Vân Trang bên kia, bất quá thỉnh thoảng cũng sẽ gặp qua một số, cũng xem như biết một chút. Trong thôn trang mang mặt nạ sẽ là các vị đại nhân, cử chỉ cổ quái, giống như một khúc gỗ không nói chuyện.

Những quân gia uống rượu kia lại không mang mặt nạ, đối với những người mang mặt nạ lại rất cung kính, nhưng đối với những lão bá tánh lân cận như bọn ta lại rất ngang ngược."

Như vậy nói một chút, không bao lâu, lão bá nhiều thêm vài phần sợ hãi cẩn cẩn dực dực, dẫn bọn ta đến một cái hố nhỏ được đào ra, nói: "Chính là ở đây."

Ta quan sát bên dưới hố, thấy trong bùn lộ ra một phần nhỏ miệng bình. Miệng bình cũng không rộng, bám rất nhiều trầm tích nhưng nhìn hình dạng này ta cũng đã biết đây là loại bình miệng nhỏ thân to.

Trường Sinh bẻ một cành trúc, đâm xuống thử, thứ đó không hề động, giống như đã mọc rễ.

Lão bá vừa nhìn vừa lau mồ hôi: "Ta đào hồi lâu cũng đào không được. Lại không dám gây ra động tĩnh quá lớn, cũng không dám ở lại lâu nên đành bỏ cuộc."

Lạc Thần cầm cành trúc chọc sang bên cạnh, bên trong rất nhiều rễ cây, phiếm ra một cổ vị chua, ta nhìn kỹ, phát hiện rễ này còn đang khẽ run.

Lạc Thần rất kiệm lời, lúc này nhàn nhạt mở miệng: "Thứ này chúng ta thu. Ngày mai ngươi đến cửa hiệu, ta cho ngươi số hiện ngân tương đương."

Ta trầm mặc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!