Chân mày Vũ Lâm Hanh nhíu chặt, trước đó nàng vẫn còn giả vờ ra vẻ trấn định nhưng đến lúc này đã không thể nào giả vờ nổi nữa.
"Chúng ta là đến sờ cổ vật, còn có thể sờ cái gì?" Vũ Lâm Hanh đè nặng giọng nói, nói: "Ngoại trừ thi thể cũng chỉ có những vật chôn theo."
Sư Thanh Y thử giúp Vũ Lâm Hanh phân tích: "Thi thể người miêu trước khi khởi thi người trong tổ đề tài của tôi đều đã chạm qua, ít nhất thì tôi và Lạc Thần không có xuất hiện bất thường, cho nên có lẽ không phải thi thể có cổ trùng." Nàng nói đến đây lại bổ sung một câu: "Tất nhiên trong quá trình tiếp xúc chúng tôi đều có mang găng tay."
"Trong ngoài quan tài đều không sạch sẽ, lúc mở quan tài chúng tôi đương nhiên cũng sẽ mang găng tay rồi mới tiến hành thao tác." Vũ Lâm Hanh nói.
"Vật chôn theo đâu?" Lạc Thần đảo mắt: "Sau khi mở quan tài các cô đã mang đi vật gì?"
"Lúc đó trong quan tài không có gì đặc biệt ngoại trừ vài thứ trang sức bạc mang trêи người hai thi thể nam nhân miêu tộc." Vẻ mặt Vũ Lâm Hanh trở nên ảo não: "Thật ra mục đích của bọn tôi không phải những trang sức gì đó mà quan trọng nhất chính là "nó". Chẳng qua loại ngân sức miêu tộc này gần đây tiêu thụ rất tốt hơn nữa tạo hình đặc biệt, cũng có thể xem là vật quý hiếm thấy nên các anh em thuận tay lấy đi, lúc đó tôi cũng lười quản nên không ngăn cản.
Các cô có đụng đến những thứ đó không?"
Sư Thanh Y gật đầu: "Bọn tôi mở cổ quan tài, bên trong cũng có rất nhiều trang sức bạc đính những vật nhỏ hình tam giác, bọn tôi cũng có tiếp xúc qua."
Vũ Lâm Hanh đau đầu nói: "Nếu như trang sức bạc thật sự có vấn đề gì đó, chúng ta hai bên đều có tiếp xúc qua vậy không lý nào chỉ có bọn tôi bên này dính phải. Có lẽ nguyên nhân không phải ở chỗ này."
Ánh sáng trong mắt Lạc Thần hơi lay động, dường như đang suy nghĩ gì đó, đến giờ vẫn không tham dự thảo luận gì về vấn đề này.
Sư Thanh Y mím môi suy nghĩ hồi lâu mới do dự mở miệng: "Những thứ khác tôi cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng những trang sức này tôi vẫn cảm thấy có chút kỳ hoặc. Sau khi ra khỏi mộ tôi đã mang bình thủy tinh chứa vật hình tam giác đến phòng thí nghiệm nhờ giáo sư của phòng thí nghiệm là xét nghiệm qua, vật đó bị khoét ra một cái lỗ, bên trong là rỗng hơn nữa còn lưu lại một ít dịch nhờn rất kỳ quái, thành phần rất lạ, giáo sư cũng chưa từng thấy qua."
Sắc mặt Vũ Lâm Hanh trở nên càng ngày càng khó coi: "Tôi đã thấy vật hình tam giác đó, nhưng chúng đều là khép kín. Ý cô muốn nói chính là bên trong có gì đó? Có thể là vật tam giác có vấn đề?"
Sư Thanh Y gật đầu.
Vũ Lâm Hanh thật sự không cam lòng, nỉ non nói tiếp: "Thế nhưng hai bên chúng ta đều có tiếp xúc qua vật đó, không thể nào kết quả lại khác nhau. Lẽ nào là do khác biệt ở từng người?"
"Là thời gian." Lạc Thần rốt cục đã mở miệng: "Cô đã quên một điểm, đó là thời gian tiếp xúc có khác biệt. Bởi vì các cô mang theo nó trêи người nên có thời gian tiếp xúc dài, còn bọn tôi chỉ mang găng tay tiếp xúc một thời gian ngắn. Đây chính là điểm khác biệt."
Vũ Lâm Hanh đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lập tức nói: "Tôi không có mang theo."
"Nhưng bọn hắn có mang theo." giọng nói Lạc Thần thanh lạnh thốt ra: "Năm người đã chết lúc đó trong ba lô có mang theo loại ngân sức này hay không?"
"Việc này tôi cũng không rõ lắm, lúc đó tôi không quan tâm đến những chuyện này, cô chờ một chút." Vũ Lâm Hanh cầm lấy điện thoại di động trêи bàn, không biết là nhắn tin cho ai.
Rất nhanh đối phương đã gửi tin hồi đáp, Vũ Lâm Hanh xem xong nội dung tin nhắn dừng lại một lúc, sau đó sắc mặt phức tạp nói: "Tô Diệc nói lúc đó phụ trách mang vác trang sức bạc trong ba lô đúng là năm người đó."
Lạc Thần nói: "Nếu như vậy, chuyện này cũng dễ hiểu."
Sắc mặt nàng có chút lạnh lẽo: "Trong trang sức bạc có ẩn dấu một loại cổ trùng nào đó, về phần là loại cổ gì tôi cũng không rõ lắm thế nhưng có thể khẳng định loại cổ này chính là từ trong vật hình tam giác đính trêи trang sức chui ra ký sinh trêи cơ thể năm người kia. Cho nên bọn họ mới chết."
Vũ Lâm Hanh biểu hiện một loại nôn nóng trước nay chưa từng có. Ngón tay nàng rất đẹp, trắng nõn thon dài, lúc này đang đặt tại đầu gối bắt đầu xiết chặt, một mặt nói: "Nhưng mà tôi cùng Tô Diệc đều không mang theo những thứ đó. Thực tế lúc đó trong mộ tôi cũng chỉ mang găng tay chạm qua những thứ kia mà thôi, nếu như nói vấn đề nằm ở thời gian tiếp xúc vậy tôi không có khả năng sẽ bị dính phải loại chuyện xui xẻo này."
Lạc Thần nghiêm nghị nói: "Cổ trùng bị nhốt trong trang sức, tiếp xúc trong thời gian ngắn quả thật là không đủ để chúng nó bám vào, nhưng cổ trùng trêи thi thể lại không giống như vậy, chúng nó bất cứ lúc nào cũng có thể lây truyền, cô vừa vặn trở thành nơi ký sinh của chúng nó."
Sắc mặt Vũ Lâm Hanh đông lại.
Sư Thanh Y nghiêng đầu nhìn Vũ Lâm Hanh: "Các người chạm qua những thi thể kia?"
Vũ Lâm Hanh không nói chuyện mà chỉ rót một ly rượu mặc kệ cái gì là tao nhã một hơi uống cạn.
Sư Thanh Y phát hiện trêи trán của nàng đã thấm đẫm một tầng mồ hôi.
Đáp án không cần nói cũng biết.
Sư Thanh Y nói: "Sao cô lại không cẩn thận như vậy."
Vũ Lâm Hanh giống bị nghẹn, thật lâu mới căm giận nói: "Tôi chỉ là muốn điều tra rõ ràng mà thôi, hơn nữa lúc tôi kiểm tra thi thể rõ ràng có mang găng tay." Cho dù điều hòa đang mở nàng cũng bắt đầu cảm thấy khô nóng, vén nhẹ mái tóc dài, trong chốc lát khí lực suy yếu nói: "Cho tới bây giờ tôi chưa thấy qua kiểu chết quỷ dị như vậy, tôi chỉ là cảm thấy hiếu kỳ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!