Chương 45: (Vô Đề)

Sắc mặt của Sư Thanh Y cùng Lạc Thần sau khi nghe Vũ Lâm Hanh nói dứt lời đột nhiên trở nên trầm lắng.

"Sao lại như vậy." Sư Thanh Y đứng ngồi không yên, trong lòng đột nhiên đâng lên một loại kϊƈɦ động hận không thể lập tức xác minh xem trêи thắt lưng có loại vết tích đáng sợ như Vũ Lâm Hanh nói hay không.

Nghe ngụ ý trong lời nói của Vũ Lâm Hanh, nàng nói tối hôm qua mới phát hiện vết tích còn những người kia lần lượt chết đi, đã cho thấy vết tích xuất hiện cùng thời gian chết có thể sớm có thể muộn, có lẽ là tùy theo thể chất của từng người mà quyết định, cũng không có thời gian xác định.

Tối hôm qua lúc Sư Thanh Y tắm rửa đã xác định là thân thể lúc đó không xuất hiện điểm gì khác thường, thế nhưng nàng lại không biết tình trạng của Lạc Thần, nghĩ vậy, ánh mắt nàng không khỏi vô thức nhìn vào thắt lưng của Lạc Thần, trong lòng tràn đầy lo lắng cùng sợ hãi.

Lạc Thần đứng dậy, bình tĩnh nói: "Toilet ở nơi nào?"

Vũ Lâm Hanh giương cằm lên ra hiệu: "Ở bên trong."

"Thanh Y, đi." Lạc Thần nhẹ giọng gọi Sư Thanh Y, Sư Thanh Y theo sau nàng, hai người đến bên ngoài toilet, Lạc Thần nói: "Đi vào kiểm tra kỹ."

Vẻ mặt nàng rất dịu dàng, lại thấp giọng bổ sung một câu: "Đừng sợ."

Sư Thanh Y mím môi, gật đầu, một mình đi vào toilet. Trong Toilet ánh đèn sáng rõ, trêи tường bài trí rất nhiều gương, Sư Thanh Y bắt đầu cởi áo sơ mi ra, để lộ tấm lưng trắng nõn cùng đường cong lã lướt kéo dài đến thắt lưng.

Những tấm gương trêи tường chiếu rọi hình ảnh tấm lưng quang lỏa của nàng không sót thứ gì, da thịt trêи người đều là hoàn mỹ không một vết tích, lại càng không có nửa điểm vết tích quỷ dị như lời Vũ Lâm Hanh nói.

Sư Thanh Y mặc lại áo, ra khỏi toilet, Lạc Thần đang ở ngoài cửa lẳng lặng chờ đợi, thấy Sư Thanh Y đi ra, trong giọng nói lộ ra một tia lo lắng hỏi: "Thế nào?"

Sư Thanh Y lắc đầu: "Không có. không biết có phải chỉ là tạm thời không có hay không."

Lúc này Lạc Thần mới mỉm cười một cái: "Chỉ cần không có là tốt rồi."

Sư Thanh Y lo lắng nói: "Cô cũng nhanh vào xem thử."

Lạc Thần ân một tiếng, đi vào toilet đóng cửa lại.

Gần năm phút trôi qua nàng rốt cục trở ra, nhìn Sư Thanh Y đang khẩn trương chờ đợi nói: "Tôi cũng không có."

Sư Thanh Y nở nụ cười nhưng vẻ tươi cười lại có chút phức tạp.

Nàng không biết vì sao các loại trạng thái cảm xúc phập phồng, hỗn loạn, sợ hãi của nàng đều quẩn quanh nữ nhân mỹ lệ này, vì nữ nhân này lo lắng, vì nữ nhân này vui mừng, chỉ một cử chỉ của nữ nhân này cũng đủ làm lòng nàng rối loạn.

Trước đây không có bạn bè nào nàng đặc biệt quan tâm, giao tình với Chúc Cẩm Vân xem như là tốt nhất, Chúc Cẩm Vân đối với nàng nhiệt tình chăm sóc nhưng nàng lại giống như nước lạnh đáp lại phần tình cảm kia. Trong lòng nàng cũng chỉ xem Tiêu Ngôn như bạn bè bình thường, mà người duy nhất trước đây gắn bó thân thiết nhất với nàng là cô cô của nàng Sư Khinh Hàn đã sớm chết.

Từ đầu chí cuối cũng chỉ có hai người không thể xem là bạn bè, một người là người thân nàng có tình cảm sâu đậm đã qua đời từ lâu, cho nên phần tình cảm này của Sư Thanh Y mấy năm nay đều bị nàng chôn sâu trong đáy lòng, không thể dễ dàng xuất ra cũng không cần thiết nữa.

Hôm nay, tâm tư của nàng, buồn vui của nàng bởi vì sự xuất hiện của Lạc Thần mà không thể nào trở lại tĩnh lặng như trước.

Hai người quay trở lại, ngồi xuống sô pha.

Vũ Lâm Hanh đã rầu rĩ mà uống hết vài ly rượu, khuôn mặt trắng nõn ửng lên một tầng hồng nhạt. Tâm trạng của nàng không tốt, uống nhiều rượu cũng không giúp ích được gì.

"Thế nào?" khóe môi Vũ Lâm Hanh nở ra một nụ cười trào phúng.

Lạc Thần lắc đầu, Sư Thanh Y do dự chốc lát mới nhẹ giọng hồi đáp: "Hai chúng tôi hiện nay đều bình thường, trêи người cũng không có loại vết tích như cô nói."

Vũ Lâm Hanh sắc mặt lạnh lẽo: "Vậy sao? Chúc mừng, thật may mắn."

Con người luôn có tính xấu như vậy, nếu bản thân gặp chuyện không may thấy ngươi khác cũng gặp chuyện tương tự, trong lòng ít nhiều cũng có chút thoải mái, dù sao cũng cảm thấy ông trời có chút công bằng. Mà hiện tại, trong ba người chỉ có mình Vũ Lâm Hanh gặp bất hạnh cũng khó trách nàng trong lòng khó chịu.

Giọng nói Vũ Lâm Hanh rất miễn cưỡng, nghe có như đang tận lực che dấu sự sợ hãi trong nội tâm: "Thứ không sạch sẽ trong mộ, nhiều người bên phía tôi đều dính phải, không biết lúc nào đến phiên tôi chết."

Sư Thanh Y nhíu mày suy nghĩ một lúc, nói: "Vũ tiểu thư, tôi cũng không hiểu rõ lắm, lẽ nào những người đi xuống cổ mộ đều bị thứ gì đó ảnh hưởng do đó thân thể phát sinh dị biến? Tôi và Lạc Thần hiện nay không có gì khác thường, những người lúc trước cô mang vào trong mộ đều xuất hiện vết tích loại này sao?"

Vũ Lâm Hanh thở dài, nói: "Cũng không phải, chỉ có một số mà thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!