Sắc mặt Sư Thanh Y thoạt nhìn có chút phức tạp, cầm lấy túi xách đi ra cửa: "Cô hình như rất quan tâm đến Vũ Lâm Hanh kia."
Lạc Thần buông quyển sách, cũng theo nàng ra cửa. Trong lúc đổi giày cúi đầu trầm thấp nói: "Cũng không sánh bằng cô."
Động tác của Sư Thanh Y rõ ràng dừng lại một lúc, trong phút chốc không hiểu tại sao tâm tình lại trở nên rất tốt.
Thật ra chỗ ở của Sư Thanh Y cách hội quán Hồng Tuyến không xa lắm, lái xe đi rất nhanh đã đến nơi. Lúc vừa vào cửa liền có một bảo vệ tiến đến giúp Sư Thanh Y đỗ xe vào bãi.
Nhìn xe biết người, ở bãi đỗ xe mênh ʍôиɠ này hầu như đều là những loại xe nổi tiếng, chỉ bấy nhiêu cũng đủ để Sư Thanh Y biết bên trong có bao nhiêu phức tạp.
Hội quán Hồng Tuyến của Vũ Lâm Hanh bao gồm rất nhiều phần, nhà hàng, quán bar, phòng bi-a, phòng tập thể thao, spa…vv… Có thể nói loại hình giải trí nghỉ dưỡng nào cũng đều có, thậm chí hội quán còn tổ chức sắp xếp lữ đoàn du lịch, rất chu đáo. Những người có tiền có địa vị ở đây tiêu tốn không ít tiền hội phí hàng năm.
Hẳn là chỗ này phải đủ cao cấp để họ có cảm giác về sự ưu việt cùng thỏa mãn. Rất rõ ràng Hồng Tuyến hội quán rất thành công ở điểm này.
Đại sảnh ở tầng một được thiết kế cực kỳ sang trọng. Mỗi một vật, mỗi một vị trí, thậm chí chỉ một góc nhỏ đều được thiết kế vô cùng tinh xảo cùng xa xỉ. Chỉ có đều loại này xa hoa trong mắt Sư Thanh Y là có chút thái quá.
Vào đại sảnh đi chưa được mấy bước đã có một nhân viên lễ tân quần áo chỉnh tề lễ độ chào đón, đúng là dồn dập khiến Sư Thanh Y cả thời gian thở cũng không có.
Bởi đã qua huấn luyện nghiêm khắc, vả lại ra vào hội quán đều không phải nhân vật đơn giản cho nên nhân viên ở đây thái độ phải nói là tốt đến mức tận cùng, giọng nói cũng là ôn nhu trong ôn nhu.
Lui tới hội quán gần như đều là khách quen, người đến là thân phận gì nhân viên lễ tân vừa liếc mắt đã biết.
Cho nên một nam nhân viên lần đầu tiên nhìn thấy Sư Thanh Y cùng Lạc Thần liền đề phòng, vừa cười vừa hỏi một câu: "Xin hỏi hai vị có hẹn trước không? Mời hai vị đưa thẻ hội viên cho tôi, tôi sẽ giúp hai vị kiểm tra sắp xếp."
Sư Thanh Y biết nam nhân này là ý tại ngôn ngoại, từ túi xách lấy ra thẻ hội viên trước đó Vũ Lâm Hanh cho nàng, khóe miệng cười ôn nhu: "Chúng tôi ngày hôm nay không có hẹn trước, chỉ là đến để tìm người."
Nam nhân kia nhìn thấy thẻ vip, thần sắc thoáng một cái liền cứng nhắc, thăm dò hỏi: "Xin hỏi, hai vị hôm nay là tới tìm vị nào?"
"Tiêu Ngôn." Sư Thanh Y nói: "Anh có ấn tượng gì về vị khách này không?"
Thần sắc nam nhân kia càng trở nên phức tạp nhưng ý cười trêи khóe miệng vẫn không giảm: "Tiêu thiếu gia đang ở phòng 1213 tầng hai mươi."
"Cảm ơn." Sư Thanh Y bước nhanh hơn, cùng Lạc Thần đi vào thang máy.
Nam nhân kia nhìn theo bóng lưng của Sư Thanh Y cùng Lạc Thần đã đi xa, lập tức lấy điện thoại ấn một dãy số, đợi một lúc, nói: "Sanh ca, hai vị khách tiểu thư bảo chúng ta lưu ý đã đến, các nàng hiện nay đang đến phòng 1213 lầu hai mươi."
Đầu bên kia điện thoại đáp lại, giọng nói trầm thấp: "Ân đã biết."
Sư Thanh Y mới vừa đến gần phòng 1213 liền nghe giọng say rượu của Tiêu Ngôn đang kêu gào làm loạn. Nàng nhíu mày, nhìn thấy bên kia hành lang có một đám người đi đến.
Dẫn đầu là một nam nhân mặc tây trang thân hình cao lớn, tóc ngắn rất gọn gàng phối hợp với bộ tây trang màu đen càng thêm phần khí thế, vầng trán lại phát ra một loại khí chất nho nhã phong độ, giày da sáng loáng bước trêи hành lang, cùng với vẻ mặt thoạt nhìn rất ung dung.
Vẻ bề ngoài cùng khí chất cộng thêm thân phận không tầm thường như vậy, đây tuyệt đối là mẫu người lý tưởng của vô số nữ nhân.
Phía sau hắn có rất nhiều người, Sư Thanh Y thấy vậy liền dắt tay Lạc Thần tránh sang một bên.
Ánh mắt nam nhân đảo qua, dừng lại trêи sườn mặt của Sư Thanh Y.
Bước chân của hắn chậm lại, nhìn Sư Thanh Y vài lần, khóe môi khẽ cong, đưa tay hơi nới lỏng cravat sau đó mới cùng đám người kia rời đi.
Lạc Thần chăm chú nhìn về phía nam nhân rời đi, khẽ cau mày, lại quay đầu nhìn Sư Thanh Y dò xét.
"Làm sao vậy?" Sư Thanh Y không hiểu ra sao: "Nhìn tôi chằm chằm như vậy, trêи mặt tôi có cái gì sao?"
Lạc Thần cười: "Bởi vì cô rất đẹp, nên sẽ có rất nhiều người nhìn ngươi chằm chằm."
Sư Thanh Y mặt đỏ lên, rồi lại rất nhanh hiểu rõ ý của Lạc Thần, nhẹ giọng nói: "Là người đàn ông kia sao?"
Lạc Thần gật đầu: "Ân. Nhìn vẻ mặt của hắn dường như hắn quen biết cô."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!