Chương 41: (Vô Đề)

Sư Thanh Y còn đang cảm thấy vô cùng quẫn bách vì bản thân "không biết xấu hổ", không có chuẩn bị thì tay của Lạc Thần đã từ bên hông nàng nhẹ nhàng thu trở về.

Ngón tay Lạc Thần lướt nhẹ trêи áo ngủ của nàng, cảm giác có chút nhột nhạt.

Lạc Thần ngồi dậy bước xuống giường, tùy ý vén lên mái tóc dài đen mượt xõa trêи vai, một động tác rất tự nhiên lại bởi vì mang theo chút lười biếng vào buổi sáng mà càng thêm phong tình mị hoặc.

Nàng đứng ở bên giường, nhìn chằm chằm Sư Thanh Y đang cuộn mình trong chăn, nhịn không được nở một nụ cười nhàn nhạt: "Sáng nay đi ăn bên ngoài, được chứ?"

Sư Thanh Y thu mình lại giống như con ốc sên, đỏ mặt gật đầu: "… Ân."

Tim đập thật nhanh.

Ngủ chung một giường, nghe ra thật sự rất mờ ám, từ trước đến giờ Sư Thanh Y không ngủ cùng với người khác, nàng có chứng ưa sạch nên cho dù là thân thiết như Sư Khinh Hàn và Chúc Cẩm Vân cũng không thể cùng nàng ngủ chung một giường.

Mà hôm nay nàng lại cùng một nữ nhân suốt một đêm tiếp xúc da thịt, rung động trong lòng nàng không cách nào dịu xuống mà ngược lại càng phát mãnh liệt.

Lạc Thần vặn nắm cửa chuẩn bị ra ngoài, vừa mở ra một cái khe nhỏ nàng bỗng nhiên dừng lại, ngoảnh đầu liếc nhìn Sư Thanh Y, giọng yếu ớt nói: "Đêm qua cửa sổ ban công đã đóng chặt sao?"

Cơn bão đêm qua vốn là một chuyện khiến Sư Thanh Y có chút xấu hổ cùng quẫn bách, vừa nghe Lạc Thần nhắc đến tinh thần liền trở nên khẩn trương, do dự một lúc mới trả lời: "Quan trọng sao?"

Lạc Thần gật đầu, căn dặn nói: "Ân. Sau khi thu dọn xong nhớ kỹ khóa trái cửa phòng ngủ. Chúng ta ra ngoài ăn sáng."

Sư Thanh Y có chút ngạc nhiên, lập tức nghĩ tới cái gì, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm Lạc Thần.

Lạc Thần ngược lại điềm tĩnh nở nụ cười rồi xoay người đi.

Sư Thanh Y lập tức từ trêи giường đi xuống đóng chặt cửa sổ thông với ban công, ánh nắng trêи ban công rốt cục bị ngăn lại ở không gian bên kia, trong phòng ngủ ánh sáng trở nên mờ tối tựa như bị ngăn cách với thế giới bên ngoài. Nàng không dám suy đoán lung tung, chỉ thay quần áo đi ra cửa rồi đem của phòng đóng chặt.

Khóa trái cửa phòng xong, Sư Thanh Y cuối cùng mới thở ra một hơi.

Trong lòng nàng giống như che dấu một bí mật lớn, khó chịu vô cùng. Lúc vào phòng vệ sinh thấy Lạc Thần đang soi gương buộc tóc, hai người nhìn nhau trong gương cũng không ai nói gì.

Lúc lái xe ra khỏi tiểu khu đã là tám giờ sáng đang là giờ cao điểm, trêи đường tương đối đông đúc, ngón tay Sư Thanh Y gõ nhẹ lên vô

-lăng, nhìn đèn đỏ cách đó không xa, cùng với Lạc thần đang ngồi bên cạnh nói: "Tối hôm qua cô phát hiện cái gì vào trong phòng, tại sao lúc đó không nói cho tôi biết?"

Hai người cùng một thứ gì đó ở trong phòng suốt một đêm, nghĩ lại khiến cả người phát lạnh.

Lạc Thần vân đạm phong khinh trả lời: "Cô vốn đang bất an, nếu lúc đó nói cho cô biết thì cô sẽ thế nào? Không cần nghỉ ngơi sao?"

Sư Thanh Y có cảm giác bất lực của người thua trận: "So với ngủ đương nhiên tính mạng quan trọng hơn. Thật sự là có thứ gì đó theo tôi, tôi còn tưởng đó chỉ là ảo giác."

"Đèn xanh." Lạc Thần nhắc nhở Sư Thanh Y: "Có tôi ở đây, tính mạng của cô rất an toàn, tôi sẽ che chở cô, cho nên ngủ đương nhiên là quan trọng hơn."

Nàng tỏ vẻ nghiêm túc, lại nói: "Chương trình TV của các cô không phải nói ngủ dưỡng nhan sắc sao, nữ nhân ngủ nhiều mới đẹp, nói có lý."

Sư Thanh Y khóe miệng kéo lên: "…. Thật ra cô từ trong TV học được rất nhiều thứ."

Từ sau khi Lạc Thần bắt đầu xem TV, cách chọn lựa chương trình của nàng thật sự khiến Sư Thanh Y không lý giải nổi. Lạc Thần chỉ xem duy nhất ba chương trình, một cái là thời sự địa phương, cái thứ hai là chuyên mục khảo cổ, còn lại chính là chuyên mục làm đẹp. Chuyên mục liên quan đến khảo cổ nàng cực kỳ yêu thích, còn cái thứ ba liên quan đến cách làm đẹp cùng thực phẩm làm đẹp cho nữ nhân.

Hai cái đầu tiên nàng có thể lý giải được, thoạt nhìn phù hợp với sở thích của Lạc Thần, nhưng về phần cái thứ ba, mỗi lần thấy Lạc Thần cầm ly sữa, mặt không biểu tình ngồi trêи sô pha xem hai người dẫn chương trình trong TV hướng dẫn chế biến các loại thực phẩm dưỡng dung, mấu chốt thì không đề cập mà lại không ngừng nói lời vô nghĩa, Sư Thanh Y luôn đi lướt qua không để ý đến.

Một cổ nhân mặt tê liệt ngồi xem chương trình làm đẹp nhàm chán, nghĩ thế nào cũng thấy không thích hợp.

Sư Thanh Y lo lắng, mở miệng hỏi: "Cô thấy rõ ràng bộ dạng của thứ kia sao?" Có thể từ khe cửa sổ nhỏ như vậy chui vào trong, Sư Thanh Y cũng không cho rằng đó là con người.

"Cô đã gặp qua trong mộ." Lạc Thần nói: "Cô nói cô thích."

Sư Thanh Y sắc mặt nhất thời ngưng trọng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!