Chương 39: (Vô Đề)

"Bán đấu giá." Lạc Thần cúi đầu, ánh mắt tràm ngâm buông xuống.

"Ân." Sư Thanh Y gật đầu. Nàng biết Lạc Thần hiểu "bán đấu giá" có nghĩa là gì, ở cổ đại cũng có hoạt động bán đấu giá quy mô lớn, nên cũng sẽ không giải thích nhiều, nói thẳng: "Vật này hiện tại do hội đấu giá Hoàng Đô sở hữu, phải đợi đến tháng tám mới có thể đấu giá, từ đây đến lúc đó còn một khoảng thời gian rất dài. Thế nào, cô đối với thanh kiếm này có hứng thú sao?"

Thanh kiếm này trầm tích loan lỗ, thoạt nhìn rất không hoàn hảo, nếu đến lúc đó Sư Thanh Y tham gia đấu giá cũng sẽ không chọn lựa nó. Nhưng phải ứng của Lạc Thần không bình thường, nàng lại có thể để tâm đến nó như vậy, lẽ nào thanh kiếm này có lai lịch không tầm thường sao?

Lạc Thần nhàn nhạt nói: "Ta muốn nó."

Sư Thanh Y: "…."

"Ta không mua nổi sao? Ngươi sao lại nhìn ta như vậy."

Sư Thanh Y vội vã nói: "Tôi không phải có ý này." Nàng vừa đem hình ảnh trong thư mục cổ kiếm xem tới xem lui vừa suy xét nói: "Chỉ là tôi nghĩ thanh kiếm này không có gì đặc biệt, chí ít là tôi không phát hiện ra, tôi biết cô trước đây cũng kinh doanh đồ cổ, ánh mắt khẳng định sẽ không kém….."

Nói đến đây nàng nâng má nhìn về phía Lạc Thần, trong mắt ánh lên vài phần lanh lợi, vừa cười vừa nói: "Cô cho rằng nó rất đáng giá sao? Rất đáng để mua?"

Khuôn mặt Lạc Thần lúc này hơi cúi xuống một chút, nàng nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn biết ta có tính toán gì để tranh giành cùng ta sao?"

Sư Thanh Y lắc đầu: "Tôi chỉ là hiếu kỳ về giá trị thực của nó, đối với đề cổ bị trầm tích tổn hại tôi không có hứng thú lắm."

"Mặc kệ bản thân nó giá trị bao nhiêu, bị trầm tích tổn hại hay hoàn chỉnh, nó đối với ta vĩnh viễn là vật vô giá." Lạc Thần nhìn nàng chân thật nói: "Ta thích nó, cho nên ta muốn nó. Đương nhiên còn có một nguyên nhân quan trọng hơn…."

Ánh mắt nàng thâm thúy nhìn vào Sư Thanh Y, cố ý dừng lại không nói tiếp.

"Nguyên nhân quan trọng hơn là gì?" Sư Thanh Y đột nhiên cảm thấy như có móng vuốt cào cấu vào ngực nàng.

"Nó đã từng theo ta rất nhiều năm. Nó là của ta."

Sư Thanh Y hoàn toàn sửng sốt, tay đang nâng má cũng bỏ xuống, ngồi thẳng lưng.

"Không tin ta sao?" Ánh mắt Lạc Thần trầm tĩnh nhìn vào màn hình.

Nữ nhân Minh triều thức tỉnh trong cổ mộ, hiện tại cơ duyên xảo hợp tìm được vũ khí đã từng thuộc về nàng. Xác xuất của việc này so với thiên thạch va vào trái đất còn thấp hơn.

Sư Thanh Y thật lâu sau khi nghe việc này vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, hơn nửa ngày mới cứng nhắc lên tiếng: "… Tin."

Lạc Thần đối với một từ "tin" cứng nhắc này của Sư Thanh Y không có biểu hiện gì, chỉ là nói: "Có thể cho ta một phần ảnh chụp không? Ta cũng cần một số tư liệu về hội đấu giá Hoàng Đô, còn có loại tiền hiện nay các người đang sử dụng để tham khảo, ta cần chuẩn bị tiền."

Sư Thanh Y khẩn trương nói: "… Cô thực sự muốn đến đó?"

Lạc Thần liếc mắt nhìn Sư Thanh Y, ánh sáng trong mắt bắt đầu lay động: "Ta khi nào là giả qua, tất nhiên là thật."

Cô là cao thủ nói dối mặt không đổi sắc, đặc biệt giả, còn nói khi nào giả qua.

Sư Thanh Y oán thầm trong bụng nhưng trêи mặt tốt xấu gì cũng giả bộ nghiêm túc: "Hội đấu giá Hoàng Đô là hoạt động ngầm không thể ra ánh sáng, cần phải có thư mời mới có thể vào, bọn họ không biết cô, hơn nữa…" Nàng do dự rồi nói: "Hơn nữa giá khởi điểm khẳng định không thấp."

"Không phải đã có ngươi rồi sao?" Lạc Thần mỉm cười: "Về phần ngân lượng, ta tự có an bài. Từ giờ đến tháng tám còn rất lâu."

Lạc Thần mới đến xã hội hiện đại, không có thu nhập kinh tế, muốn trong thời gian ngắn lấy ra nhiều tiền như vậy, Sư Thanh Y nghĩ cũng chỉ có thể đem y phục cùng ngọc bội trước kia của nàng bán đi. Chỉ riêng khối ngọc bội thời chiến quốc, chất ngọc tinh khiết, niên đại cổ xưa, tạo hình đạt đến độ hoàn mỹ đã có giá trêи mười vạn (khoảng 100 triệu). Bán đấu giá đồ cổ chuyên nghiệp không có con số chính xác, biến động một lần là mười vạn, trăm vạn, gặp đúng người mua có thể bán đến hai mươi vạn cũng không phải không thể, hơn nữa bộ quần áo ti cẩm chỉ cần mang ra hoàn toàn có thể đứa giá trêи trời.

Nhưng suy cho cùng đó đã từng là vật theo bên người Lạc Thần, Sư Thanh Y vẫn cảm thấy bán đi có chút đáng tiếc.

Ánh mắt Lạc Thần ôm lấy nàng: "Làm phiền ngươi, Thanh Y."

Bản thân Sư Thanh Y cũng không biết xảy ra chuyện gì mà ở trước mặt nữ nhân này da mặt nàng đặc biệt mỏng, hiện tại trêи mặt phủ một tầng hồng nhuận, khách khí đáp lại Lạc Thần: "…. không phiền."

Tiếp theo, Sư Thanh Y đem hình ảnh của năm món đồ gốm đánh giá lại một lần, mà ánh mắt Lạc Thần rất lợi hại, từng chi tiết nhỏ đều bị nàng tỉ mĩ nhìn ra, trong lòng Sư thanh Y không khỏi sinh ra một lại cảm khái. Bình sứ men xanh thời Nguyên dưới đáy có khắc ký hiệu không phù hợp nguyên tắc nhất quán của Nguyên triều lúc đó, bị Lạc Thần nhận định là đồ giả, Sư Thanh Y cũng không lo lắng nhiều, cuối cùng quyết định đấu giá đĩa sứ trắng thời Nguyên.

Chuyện Hoàng Đô bán đấu giá tạm thời kết thúc, Sư Thanh Y tiếp tục giải thích cho Lạc Thần những kiến thức có liên quan đến máy vi tính. Nàng có hai cái notebook lấy một cái cho Lạc Thần dùng, thuận tiện đem ảnh chụp của cổ kiếm cùng tư liệu gốc của phiên bán đấu giá gửi cho Lạc Thần một bản, lại chuẩn bị thêm tài liệu học tập để giảng dạy cho Lạc Thần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!