Chương 38: (Quyển 2: Miêu cổ u lâu [Thượng])

Sư Thanh Y cũng ngẩng đầu cùng Lạc Thần đối diện.

Bây giờ nàng không biết nên nói tiếp với Lạc Thần như thế nào, bất quá nàng không nghĩ sẽ tiếp tục đi sâu vào đề tài này, vì vậy chỉ cười cười, chuyển sự chú ý sang cái chảo trong tay bắt đầu dạy Lạc Thần làm bếp.

Người hiện đại dĩ nhiên đối với những thứ này rất am hiểu, bởi vì từ khi bọn họ sinh ra đã ở trong hoàn cảnh này, tiếp thu những tri thức hiện đại, đối với bọ họ những việc này thật không đáng nhắc tới, nhưng đối với Lạc Thần mà nói, nàng hoàn toàn là bị ép buộc, đột nhiên bị nhét vào xã hội này, thiếu rất nhiều kiến thức cơ bản, quá trình thích ứng với xã hội hiện đại của nàng tương đương với một cuộc chiến.

Cho đến bây giờ Sư Thanh Y mới hiểu vì sao giáo viên trong trường học lại yêu mến những học sinh thông minh lanh lợi nghe một lần đã hiểu như vậy, có một học sinh thông minh đúng là một chuyện rất thỏa mãn.

Không cần phí nhiều lời nói và tinh thần, giảng sơ nguyên tắc cơ bản đồng thời thao tác một lần Lạc Thần đã có thể nắm rõ.

Mỗi người một phần cơm chiên trứng, một ly sữa, một quả táo, cứ như vậy gải quyết xong buổi sáng.

Ăn sáng xong, Sư Thanh Y dẫn Lạc Thần xem một lượt tất cả các phòng, từ phòng khách đến phòng ngủ, đối với các đồ điện gia dụng trong nhà cũng tỉ mỉ giới thiệu một lần. Từ lúc Sư Thanh Y dọn đến ở nàng cũng chưa từng giống như hiện tại cẩn thận "nghiên cứu" qua chính nhà mình, trong quá trình giảng bài cho Lạc Thần, thỉnh thoảng lại nhảy ra một hai đồ vật nhỏ gì đó, nàng thậm chí còn không nhớ rốt cuộc đã mua mấy thứ này từ lúc nào.

"Những thứ này cô đều hiểu rồi đúng không?" Nói rất nhiều lời rồi, Sư Thanh Y cảm thấy có chút miệng lưỡi khô rát, quyết định ngồi ở mép giường nghỉ ngơi một lúc.

"Ân." Lạc Thần thản nhiên đáp lời nàng, ánh mắt nhìn vào một khung ảnh đặt trêи tủ đầu giường của Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y nghiêng đầu nhìn nàng, cười giải thích nói: "Đây là ảnh chụp, tương tự với tranh vẽ, chỉ cần cô muốn, có thể dùng máy ảnh chụp ảnh, ảnh chụp chính là từ đó mà ra. Mỗi khoảnh khắc trong cuộc sống cô đều có thể dùng ảnh chụp để lưu giữ lại, người rồi cũng sẽ già đi nhưng người trong ảnh vĩnh viễn cũng không già."

Lạc Thần cầm lấy khung ảnh kia, nhàn nhạt nói: "Giống như ngươi lúc trước làm việc đó với ta ở trong cổ mộ sao?"

…việc đó.

Sư Thanh Y mặt đỏ lên, lời này nói xong thật dễ gây hiểu lầm, người biết rõ sẽ hiểu là nàng chụp ảnh của Lạc Thần, người không hiểu còn tưởng rằng nàng đối với Lạc Thần làm cái gì đó.

"Ân, đó chính là chụp ảnh." Sư Thanh Y nói: "… Xấu hổ, không hỏi qua ý cô đã tự ý chụp ảnh cô, lần sau sẽ không."

Bóng lưng nữ nhân trong cổ mộ kia vô cùng câu người, Sư Thanh Y ngay lúc đó ấn nút chụp hoàn toàn là xuất phát từ xung động muốn giữ lại một hình ảnh mỹ lệ.

"Không ngại, ta bất cứ lúc nào cũng cho phép Ngươi." Lạc Thần quay đầu lại liếc mắt nhìn nàng, đưa khung ảnh qua trước mặt Sư Thanh Y hỏi: "Nàng là ai?"

Trong ảnh là hai nữ nhân tuổi tác xấp xỉ đang dựa sát vào nhau, trong đó một người là Sư Thanh Y, còn nữ nhân kia xem qua có phần trưởng thành hơn, tóc dài nhẹ nhàng uyển chuyển buông trêи vai, khuôn mặt ôn nhu, ngũ quan tinh xảo, toát ra phong thái của tiểu thư thế gia, thế nhưng loại phong thái này cũng không bức người mà là vừa ấm áp vừa phảng phất như gió xuân.

Sư Thanh Y tóc buộc kiểu đuôi ngựa, thoạt nhìn tâm tình rất tốt, mà nữ nhân kia cực kỳ thân thiết ôm lấy vai nàng dán sát mặt nàng, hướng ống kín mỉm cười, hai người nhìn như vậy thật sự rất thân mật khắng khít.

Ánh mắt Sư Thanh Y buồn bã, nhận lấy khung ảnh nhìn thật lâu rồi đem đặt trở lại chỗ cũ: "Nàng là cô cô của tôi."

Lạc Thần lộ ra một loại thần sắc phức tạp, sau đó nói: "Nàng thoạt nhìn rất trẻ tuổi."

"Ân, nàng so với ta chỉ lớn hơn một tuổi." Sư Thanh Y cười yếu ớt: "Bà ngoại tôi tuổi tác đã lớn mới sinh nàng cho nên nàng và tôi gần bằng tuổi."

Ánh mắt Lạc Thần hơi buông xuống, khóe miệng khẽ nhếch.

Sư Thanh Y cảm thấy nàng hoàn toàn là đang cười lạnh, trong lòng không khỏi run sợ: "Cô làm sao vậy? Bà ngoại cùng cô cô của tôi có vấn đề gì sao?"

Lạc Thần liếc nhìn Sư Thanh Y: "Không có."

Đôi mắt của nàng cực kỳ thâm thúy tựa như giếng nước sâu không thấy đáy, Sư Thanh Y căn bản là đoán không ra tâm tư của nàng.

Vì sao nàng lại cười lạnh?

Sư Thanh Y đang cảm thấy phân vân, Lạc Thần lại nói: "Ngươi có còn những ảnh chụp khác không? Ví dụ như ảnh khi ngươi còn bé, ngươi nói ảnh chụp có thể lưu lại tất cả, vậy nó cũng có thể lưu lại những hình ảnh của ngươi khi còn bé. Thanh Y, ta thật hiếu kỳ, không biết hình dáng ngươi lúc còn bé như thế nào?"

Sư Thanh Y trong lòng trầm xuống, đột nhiên trở nên khẩn trương, cả người cứng nhắc tựa như dây đàn bị kéo căng, chạm một cái liền đứt.

Khóe mắt Lạc Thần khẽ động, thoạt nhìn dường như cái gì cũng đều hiểu rõ như lòng bàn tay, nói: "Không có, đúng không?"

Sư Thanh Y hai tay đan vào nhau, qua thật lâu gật đầu nói: "Ân."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!