Chương 35: (Vô Đề)

Ánh mắt Lạc Thần trở nên mềm mại, cảm xúc xót xa trong mắt càng đậm, cùng Sư Thanh Y nói: "Chúng ta trước hết thăm dò phản ứng của những con mèo này rồi tính tiếp."

Sư Thanh Y suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

Hai người sóng vai bắt đầu cẩn thận tiến về phía trước, mỗi bước đi đều hết sức cảnh giác giống như dưới đất có chôn thuốc nổ, đồng thời quan sát nhất cử nhất động của đàn mèo.

Đàn mèo dần an tĩnh lại, đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm về phía Sư Thanh Y cùng Lạc Thần, Sư Thanh Y cảm giác ánh mắt của những con mèo này đều đang nhìn chằm chằm nàng, tinh quang bắn ra bốn phía, cả đàn hận không thể xông tới đem các nàng một cái xé rách.

Thế nhưng rõ ràng chúng nó không dám, bởi vì nữ vương của chúng nó chưa truyền ra mệnh lệnh.

Bốn phía vô cùng tĩnh mịch, con mèo trắng đầu đàn vẫn đứng tại chỗ, ánh mắt không chuyển chăm chú nhìn Sư Thanh Y.

Hai mắt của nó giống như ánh trăng, đẹp say lòng người.

Sư Thanh Y cũng chăm chú nhìn con mèo trắng.

Nàng liền phát hiện con mèo này cũng không phải đang nhìn nàng mà là nhìn quỷ liên đang đeo trêи cổ tay nàng mà thôi.

Sư Thanh Y dự định làm một thử nghiệm. Nàng đưa tay trái về bên phải một chút, mèo trắng quả nhiên nghiêng đầu nhìn theo, nàng lại đưa tay về bên phải, ánh mắt nó liền liếc sang bên phải. Nàng cuối cùng đem tay trái buông lỏng xuống dưới, nó vẫn chăm chú nhìn theo, ánh mắt gắt gao khóa lấy quỷ liên, tựa như đang nhìn một bảo vật vô cùng quý giá.

Con mèo này nhận biết quỷ liên?

Trong đầu Sư Thanh Y đột nhiên toát ra một ý nghĩ muốn đùa con mèo này, nếu như nàng đem vòng tay này gỡ xuống, ném ra phía ngoài, nó có phải sẽ giống như chó thích chơi trò chạy theo nhặt khúc xương mà vui vẻ ngậm vòng tay này trong miệng chạy trở về?

Đương nhiên đây chỉ là ý nghĩ trong đầu thôi, không thể thực hiện được, dù sao hiện nay Sư Thanh Y căn bản không thể nào gỡ vòng tay này ra được.

"Tôi hiện tại có một ý nghĩ rất điên rồ." Sư Thanh Y cắn nhẹ môi dưới có chút khô, nói rằng: "Có lẽ chúng ta nên thử một lần."

Lạc Thần liếc mắt nhìn nàng: "Như thế nào?"

Sư Thanh Y nói: "Cô tạm thời đứng ở đây đừng nhúc nhích."

Lạc Thần nhíu mày: "Ngươi muốn làm gì?"

Sư Thanh Y không đáp Lạc Thần mà chỉ nghiêng người đi tới, chậm rãi đến gần đàn mèo bên kia, một mặt nói: "Đừng nhúc nhích."

Lạc Thần đang bước chân về phía trước dò xét, nghe Sư Thanh Y lần nữa nhấn mạnh, lại rụt trở về, ở tại chỗ đợi.

Khoảng cách với đàn mèo ngày càng gần, Sư Thanh Y trong lòng quả thực khẩn trương tới cực hạn. Có rất nhiều mèo bắt đầu biểu hiện rõ địch ý, cong lưng lại, lông trêи người đều dựng lên.

Con mèo trắng vẫn như trước nghiêng đầu như đang suy nghĩ cái gì đó, xem bộ dáng của nó lúc này thật sự rất giống con người.

"Thanh Y." Thanh âm có phần lo lắng của Lạc Thần từ phía sau truyền tới.

"Xuỵt, không sao, đừng sợ." Sư Thanh Y quay đầu lại cùng Lạc Thần cười cười, sau đó giơ lên tay trái, lắc lư vòng tay hồng ngọc trước mắt mèo trắng.

Bởi vì khoảng cách quá gần, nàng có thể thấy ánh sáng trong mắt nó ngày càng đậm, trong mắt tràn đầy khát vọng, thậm chí không muốn xa rời vòng tay hồng ngọc này.

Sư Thanh Y giơ cánh tay lên, để cho nó nhìn rõ vòng tay, vươn ra ngón tay trái chỉ về đến chỗ đàn mèo đang nâng Tiêu Ngôn và Tạ Gia Bội, rồi lại chỉ vào mặt mình, thốt ra từng chữ nói với nó rằng: "Đem hai người bọn họ trả lại cho tôi."

Nàng lại có thể đi ra lệnh cho một con mèo trong cổ mộ, người khác nhìn vào thì đây đúng là một hành vi điên rồ đến buồn cười.

Sư Thanh Y đem động tác vừa rồi lặp lại một lần.

Mèo trắng nhẹ nhàng kêu "meo meo" một tiếng, đưa chân trước xoa nhẹ mặt một cái.

Cuộc đàm phán giữa người và mèo dường như không có tác dụng, Sư Thanh Y cảm giác bản thân thật sự là điên rồi, trong lúc nàng bắt đầu nản lòng thoái chí, con mèo trắng đột nhiên quay đầu về phía đàn mèo yếu ớt kêu "meo meo ô" vài tiếng.

Đàn mèo lại bắt đầu rối loạn, giống như thủy triều cuộn lên, thân thể Tiêu Ngôn và Tạ Gia Bội cũng bắt đầu theo động tác của đàn mèo di chuyển mà lắc lư.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!