Sư Thanh Y bị câu nói kia làm tinh thần hỗn loạn, trong lòng nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Nàng so với Lạc Thần chỉ hơi thấp hơn một chút, hai người thân cao chân dài như thế mà ôm nhau, gương mặt của nàng gần như dán vào mặt Lạc Thần, sợi tóc mềm mại của Lạc Thần cọ vào lông mi của nàng.
Sư Thanh Y cực ít ôm người khác, trong ấn tượng của nàng, trước đây cũng chỉ từng ôm qua một người là Sư Khinh Hàn. Khi đó Sư Thanh Y còn đang ở biệt thự nhà họ Sư, những buổi trưa mùa xuân bầu trời quang đãng, Sư Khinh Hàn thường lôi kéo nàng đến nằm trêи nền cỏ trong sân vườn biệt thự ngủ trưa, ánh mặt trời có chút gai mắt, Sư Khinh Hàn luôn luôn rất chu đáo để cho Sư Thanh Y gối lên cánh tay của nàng, nghiêng người ôm nàng, để tránh cho ánh mặt trời chiếu vào mắt Sư Thanh Y.
So với Sư Dạ Nhiên vô cùng cường thế, Sư Thanh Y cùng Sư Khinh Hàn thân thiết hơn rất nhiều.
Nếu như lúc được Sư Khinh Hàn ôm nàng cảm nhận được tình thân, vậy lúc này nàng được Lạc Thần ôm, lại có cảm giác gì?
Có thể là cảm giác an tâm cùng ỷ lại, hoặc có thể là quyến luyến.
Quyến luyến?
Sư Thanh Y nghĩ đến hai chữ đó, không hiểu sao lại cảm thấy hoảng hốt, lập tức buông tay ra, lui về sau vài bước rời khỏi cái ôm của Lạc Thần, quẫn bách nói: "Không phải là cô theo Vũ Lâm Hanh đi ra ngoài sao, tại sao còn trở lại? Tay của cô bị thương rất nghiêm trọng, phải nhanh chóng đi bệnh viện, không thể kéo dài."
Lạc Thần nhìn vào mắt nàng, nhàn nhạt nói: "Ta phải cùng ngươi đi ra ngoài, những người khác ta không quen."
Sư Thanh Y nghe lý do như vậy, vừa bực mình vừa buồn cười: "Cô cùng tôi quen thuộc, cho nên cô sẽ theo tôi?"
Lạc Thần gật đầu: "Đúng vậy."
Sư Thanh Y cũng không có cách, Lạc Thần quay lại là chuyện đã xảy ra rồi, cũng không cách nào thay đổi. Tính tình của Lạc Thần, Sư Thanh Y cũng biết ít nhiều, một khi nàng đã quyết định chuyện gì, rất hiếm khi thay đổi.
Sư Thanh Y đành phải xốc lại ba lô, chậm rãi cùng Lạc Thần tiến vào bên trong tìm kiếm, vừa đi vừa nói: "Lúc trước khi tôi gặp cô ở trêи đường, cô cùng tôi cũng không quen biết, vậy tại sao lại có thể theo tôi về nhà?"
Lạc Thần tay phải sờ lên vách đá bên phải, hời hợt mà trả lời: "Đó là vì ta lúc đó nhìn ngươi thuận mắt."
Sư Thanh Y dừng một chút mới nói: "….. Cảm ơn cô thuận mắt tướng mạo của tôi."
Nữ nhân này đang cố ý đùa nàng sao?
Cái khe rất chật hẹp cũng rất sâu, hai người cẩn thận đi hồi lâu, cuối cùng tới được trong cùng. Sư Thanh Y đem đèn pin chiếu về phía trước, đến lúc toàn cảnh hiện ra trước mắt, lòng nàng lập tức chấn động.
Dưới chân là vết nứt của nền đá, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần hai người kề sát vào nhau đứng trêи một khối đá chật hẹp nhô cao, phía dưới là những tảng đá lớn nằm hỗn độn, giống như đứng ở trước một vách núi sâu vô hạn, nếu như tiến về phía trước một bước nữa cả người sẽ rơi xuống vực thẳm.
"Meo meo."
Sư Thanh Y nghiêng tai lắng nghe, rốt cục nghe được một tiếng mèo kêu truyền đến từ dưới chân rất rõ ràng. Tiếng mèo kêu vẫn như trước, từ trong bộ đàm truyền ra, hỗn tạp cùng tạp âm của sóng điện, Sư Thanh Y dùng đèn pin chiếu đến xung quanh, quả nhiên thấy phía dưới vực đá một cái bộ đàm đang nằm trơ trọi trêи nền đá.
Không đợi Sư Thanh Y phản ứng, Lạc Thần tay phải chụp tới ôm chặt thắt lưng nàng, mang theo nàng nhảy từ trêи vực đá xuống, mềm mại mà rơi xuống bên cạnh chỗ máy bộ đàm.
Lạc Thần cằm hơi nhấc lên, nhìn bộ đàm trêи mặt đất bảo: "Đây là vật của bạn học ngươi?"
Sư Thanh Y hít sâu một ngụm lãnh khí, trấn tĩnh lại, nhặt bộ đàm lên đưa sát vào tai, đợi một hồi, nhưng không nghe thấy gì.
Nếu như trước đó nghe được tiếng mèo kêu từ máy bộ đàm phát ra, vậy tất nhiên phải có một cái khác làm nguồn thu của âm thanh, mà bên cạnh bộ đàm đó nhất định có mèo.
Nếu như vậy, hai máy bộ đàm của Tiêu Ngôn và Tạ Gia Bội mang theo đều ở xung quanh khu vực này.
Vậy hai người bọn họ đâu?
Bây giờ có phải họ cũng đang ở gần đây hay không?
Nếu nói bọn họ đã từng tới đây, vậy tại sao lại vứt bộ đàm ở đây vội vàng rời đi?
"Tiêu Ngôn, anh có ở đây không?" Sư Thanh Y một mặt đi về phía trước, một mặt bắt đầu nhẹ giọng gọi.
Nơi này rất lớn khiến cho tiếng hô của Sư Thanh Y vọng lại trở nên kì dị.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!