Chương 25: (Vô Đề)

Nữ nhân quay sang Sư Thanh Y hừ một tiếng: "Tôi chưa nói cô, cô tức giận cái gì?"

Sư Thanh Y tức giận mà nói: "Con mắt nào của cô thấy tôi tức giận."

Nữ nhân tiếp tục hừ: "Tôi con mắt nào cũng thấy, cô một cái chết ngạo kiều, đi lấy cái gương soi mặt đi, tức giận còn không thừa nhận. Có muốn tôi lấy gương cho cô không?"

… Chết ngạo kiều.

Sư Thanh Y bình thường cho dù tính tình tốt, hiện tại cũng hận không thể lập tức bóp chết nữ nhân ăn nói bậy bạ này, Sư Thanh Y giương súng dí vào ót của nàng, cố làm ra vẻ nham hiểm hù dọa nàng: "Nói, tên của cô là gì, chị họ tôi hỏi cô."

Nữ nhân này lộ ra bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ: "Trách không được các cô rắn chuột một ổ, cấu kết với nhau làm việc xấu, thì ra là chị em họ, đây đều là có huyết thống di truyền!"

Sư Thanh Y: "…."

Lạc Thần xiết chặt tay nữ nhân, mặt hơi cúi xuống, giọng nói thanh lãnh: "Tên."

Nữ nhân kia đầu cúi thấp, mạnh miệng nói: "Cô hỏi tên tôi, thì tôi nhất định phải nói cho cô biết sao? Nếu như tôi nói cho cô biết, còn không phải chứng tỏ bản tiểu thư dễ khi dễ, tổn hại đến thân phận của bản tiểu thư."

Sư Thanh Y cau mày: "Cô là thân phận gì? Cô chính là một kẻ trộm mộ."

"Yêu, nhìn kỹ đi." Nữ nhân phi thường mất hứng: "Nói chuyện như vậy, cũng không sợ gió độc làm tê lệt lưỡi sao. Tôi là truyền nhân chuyên truy tìm bảo vật, cũng có năng lực và đạo đức nghề nghiệp, không cùng cấp bậc với trộm mộ bình thường. Hơn nữa, tôi là kẻ trộm còn các cô không phải sao? Thực sự là người chạy năm mươi bước cười người chạy 100 bước."

Sư Thanh Y bỉu môi một cái: "Tôi có giấy phép 'trộm mộ" hợp pháp của chính phủ, được chính phủ bảo hộ."

Nữ nhân này còn muốn hướng Sư Thanh Y trả lời một cách mỉa mai, không ngờ mặt của Lạc Thần đã đến gần, ngắn gọn lặp lại lần nữa, thanh âm so với trước đây còn lạnh hơn: "Tên."

Phía sau Lạc Thần giống như phát ra một khối khí lạnh đáng sợ, nữ nhân vừa rồi đã bị Lạc Thần dễ dàng ràng buộc, căn bản không thể nhúc nhích, vốn có tương đối sợ hãi nàng, hiện tại lại bị Lạc Thần phóng tới ánh mắt đáng sợ, rốt cục có chút chột dạ nói: "Vũ… Vũ Lâm Hanh."

Lạc Thần nghe xong, khóe môi nhếch lên, thoạt nhìn giống như trêи mặt giản ra, mỉm cười: "Tên rất hay."

Vũ Lâm Hanh thấy Lạc Thần nhàn nhạt nở nụ cười, không biết thế nào, trong lòng càng thêm sợ hãi.

Nữ nhân khuôn mặt tê liệt như băng sơn này cười rộ lên chắc cũng không có chuyện gì tốt.

Lẽ nào nàng muốn thông đồng với chết ngạo kiều kia, chị em họ liên hợp lại giết chết nàng.

Não bộ Vũ Lâm Hanh đang hiện ra 101 kiểu chết vô cùng thê thảm không biết bản thân sẽ chết như thế nào, Lạc Thần lại đột nhiên buông lỏng tay ra, ràng buộc trêи người Vũ Lâm Hanh thoáng cái bị tiêu trừ, còn có một chút không kịp thích ứng.

Sư Thanh Y thấy Lạc Thần đột nhiên không hề đoán trước mà buông Vũ Lâm Hanh ra, nàng cũng có chút ngây ngốc, Lạc Thần liếc mắt nhìn nàng, dùng ánh mắt ra hiệu, nàng rốt cục mới thả lỏng, thu hồi súng.

Vũ Lâm Hanh xoa cánh tay, thư giản gân cốt, do dự nói với Lạc Thần: "… Cô rốt cuộc là có ý gì? Cô muốn làm gì tôi?"

Lạc Thần đạm nhạt nói: "Yên tâm, ta sẽ không tổn thương ngươi. Ta đã nói, ngươi rất giống một cố nhân của ta. Nàng và ái nhân của ta từng là bằng hữu tốt nhất, ngươi rất giống nàng."

Ái nhân?

Sư Thanh Y vừa nghe, đáy lòng phi thường kinh ngạc, không hiểu tại sao lại có chút cảm giác không đúng.

Đây là có ý gì? Lẽ nào nàng sớm đã thành thân rồi sao?

Sư Thanh Y tư duy rất nhạy bén, đó là nguyên do nàng biến thành dạng này, trêи thực tế nàng giấu trong đáy lòng rất nhiều tâm tư, trêи mặt nghiêm trang, người khác căn bản nhìn không ra nàng đến tột cùng suy nghĩ cái gì. Sau đó nàng lập tức suy xét, cổ nhân tuổi thọ trung bình ngắn, từ trước đến nay thành thân tương đối sớm, mười sáu mười bày tuổi thì thành thân sinh con, nữ nhân này nói nàng hai mươi chín tuổi, dựa theo số tuổi suy tính, tuyệt đối là đã lập gia đình mới đúng.

Nói không chừng… Ngay cả con cũng đã sinh rồi.

Như thế miên man suy nghĩ, Sư Thanh Y đột nhiên lại có loại kϊƈɦ động như đụng phải quan tài.

Sư Thanh Y cắn môi, yên lặng nhìn chằm chằm Lạc Thần, khuôn mặt làm người ta si mê kia, giờ phút này nhìn vào như có nỗi thất vọng vô cớ. Một nhân vật phong hoa tuyết nguyệt như nàng, cũng không biết nam nhân mới có thể xứng đôi với nàng. Hiện tại nàng đã đến hiện đại, thế sự xoay vần, trượng phu của nàng nhất định đã qua đời mới đúng.

Nàng nếu xưng hô trượng phu nàng là 'ái nhân'

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!