Chương 19: (Vô Đề)

Thanh âm của Lạc Thần rõ ràng dịu dàng tựa như sóng biển, nhưng lại mang theo một loại mị lực không thể chống lại, dường như chỉ có đến gần bên người nàng mới là lựa chọn chính xác nhất.

Bên cạnh nàng, dưới ánh mắt bao dung của nàng mới là nơi thích hợp và an toàn nhất.

Vì vậy trong nháy mắt, Sư Thanh Y gần như vô thức bước chân hướng nàng đi qua.

Nàng gần trong gang tấc.

Chỉ cần đi qua, có thể nhìn rõ đôi mắt hàm chứa sương mù, trầm lắng mà xinh đẹp kia.

"A thanh!" Duẫn Thanh lớn tiếng gọi Sư Thanh Y.

Nghe được Duẫn Thanh như vậy lạnh giọng hô quát, Sư Thanh Y lấy lại tinh thần, lập tức ngừng cước bộ, trong tay mang theo camera đứng ở giữa, lúc này cách Lạc Thần bất quá vài bước mà thôi.

Lạc Thần yên lặng nhìn nàng.

Duẫn Thanh nhíu mày: "A Thanh, em biết em hiện tại đang làm cái gì sao?"

Sư Thanh Y dừng lại đứng bất động, qua hơn mười giây mới nhẹ giọng nói: "Biết, nhưng mà giáo sư, chị họ của em có lẽ là nói đúng, chị ấy có thể phát hiện manh mối gì đó, mới có thể ở chỗ này ngăn cản chúng ta đi tới. Cho nên chúng ta vẫn nên cẩn thận, tạm thời dừng lại, thương lượng kiểm tra một chút thì tốt hơn."

Tiêu Ngôn hoàn toàn không hiểu ra sao: "Sư Sư, em chờ. Trước đó em không phải nói vị tiểu thư này là hàng xóm trong tiểu khu của em, là bằng hữu của em sao? Thế nào đột nhiên biến thành chị họ của em?"

Sư Thanh Y hỏi lại: "Chị họ thì không thể làm hàng xóm, không thể làm bằng hữu sao? Ba mẹ của sư huynh ở tại sát vách của anh vậy bọn họ cũng chỉ có thể là hàng xóm của anh, mà đều không phải ba mẹ của anh? Thân phận sẽ không thể chồng chéo sao?"

"….." Tiêu Ngôn thoáng chốc đầu lớn như cái đấu (ý là nhức đầu a =_=) , đối với Sư Thanh Y nói dối không có biện pháp. Bất quá lại nói tiếp, hắn kỳ thực cũng cũng không lưu ý Lạc Thần rốt cuộc là gì của Sư Thanh Y, cấu tạo não bộ của hắn từ trước đến nay giản đơn, chỉ cần trước mắt hắn là mỹ nhân đẹp mắt thì được rồi.

Duẫn Thanh liếc nhìn Lạc Thần cười nhạt: "Tiểu thư, cô thế nào như vậy qua loa mà phán định, nếu như chúng ta tiếp tục đi xuống sẽ gặp cơ quan mà chết, quả thực đúng là lời nói vô căn cứ."

Nói xong, nàng vừa liếc nhìn vào Sư Thanh Y, nói: "Nơi này là khảo cổ trọng địa, không phải nơi mở hội nghị gia đình, cái gì chị họ lo lắng em họ các loại tiết mục, về nhà đi, ở đây không thích hợp."

Sư Thanh Y nghe vậy, khuôn mặt thanh tú thoáng lộ ra một chút hồng nhuận.

Duẫn Thanh tính cách thực sự quá mức quy củ nghiêm khắc, bất luận cái gì vượt quá quy củ cả người lẫn việc, đều không thể dễ dàng bỏ qua.

Do văn vật có chút phương diện riêng, có liên quan đến cơ mật quốc gia, khảo cổ trọng địa trước nay không cho phép người không liên quan tiến vào, Lạc Thần lần này xuất hiện, quả thực là đối với quy củ của giáo sư đại học Duẫn Thanh là một đả kϊƈɦ lớn, cũng khó trách Duẫn Thanh không cách nào tiếp thu.

Sư Thanh Y trong lòng kính sợ Duẫn Thanh, nhưng vẫn nỗ lực tranh thủ một chút: "Giáo sư, cô trước hết nghe thử chị ấy nói như thế nào đã? Chị họ em cũng có hiểu biết đối với những bộ phận then chốt này, rất chuyên nghiệp. Kỳ thực chị ấy cũng là nghiên cứu sinh chuyên ngành khảo cổ của một trường đại học khác, hiện tại đang ở kỳ nghỉ hè. Nghe nói em tới đây làm nghiên cứu thì cũng muốn xem tiến độ khai quật của em bên này.

Em sợ giáo sư cô không đồng ý, chỉ có thể để chị ấy trà trộn vào len lén theo ở phía sau. Chị ấy rất am hiểu cơ quan thuật, em cho rằng lời của chị ấy vẫn có giá trị tham khảo nhất định, thà tin là có, không tin có khi lại là không cẩn thận, thậm chí có thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ, chúng ta vẫn nên cẩn thận mới tốt, dù sao cẩn thận một chút luôn tốt hơn, cũng không phải vô ích."

Từ lúc Lạc Thần xuất hiện, Sư Thanh Y bắt đầu vì nàng mà lập các lời nói dối, dùng để bổ khuyết các loại lỗ hổng trong chuyện nàng là một người cổ đại đi đến xã hội hiện đại, ban đầu còn có chút không thuận miệng, hiện tại Sư Thanh Y nói dối đã đạt tới mức giống như ngựa quen đường cũ, mặt không biến sắc.

Từ chị họ, đến con dâu nuôi từ bé, đến nghiên cứu sinh, không biết bản thân rốt cuộc đã cho Lạc Thần bao nhiêu cái thân phận rồi.

"A Thanh, em như vậy là vi phạm đội ngũ kỷ luật." Bất luận Sư Thanh Y làm sao giải thích, thậm chí lập lời nói dối Duẫn Thanh vẫn như trước ngoan cố như một tảng đá: "Cho dù là cùng đi, cũng không thể tự ý tiến vào đây. Mỗi đại học có đề tài riêng không thể làm chung, do không cùng khu vực chính phủ giám sát, tôi bên này không tiếp nhận, nếu như cô ta không tự mình rời khỏi tôi sẽ gọi nhân viên công tác phía trêи 'thỉnh' cô ta đi ra ngoài."

Sư Thanh Y còn muốn nói nữa, Duẫn Thanh không chút khách khí cắt đứt nàng: "Được rồi. Chính em để chị họ em đi ra ngoài."

Lúc này, Lạc Thần trầm tĩnh hồi lâu rốt cục mở miệng: "Ta tất nhiên là có thể đi ra ngoài. Thế nhưng vì an nguy của biểu muội nhà ta, ta phải mang nàng cùng đi."

Duẫn Thanh: "……."

Lạc Thần mặt vô biểu tình tiếp tục nói: "Trong nhà mọi người đều rất lo lắng cho an nguy của biểu muội, nếu nàng ở đây gặp nạn, người trong nhà chắc chắn thương tâm khổ sở, xin hỏi vị cô nương này, biểu muội nhà ta gặp nạn, ngươi sẽ chịu tất cả trách nhiệm sao? Thử hỏi, ngươi có thể chịu trách nhiệm nổi sao? Ngươi lấy cái gì để chịu trách nhiệm?"

Sư Thanh Y muốn cười lại không dám cười, chỉ có thể mặt băng bó ở trước mặt Duẫn Thanh giả bộ nhu thuận nghiêm túc.

Nàng coi như là vì nữ nhân này nói dối không ít, không nghĩ nữ nhân này bản thân dựng nên lời nói dối càng có thứ tự, lông mi cũng không giật một cái.

Mà bên kia Duẫn Thanh sắc mặt đã bắt đầu xám ngắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!