Khi Diệp Bắc Minh quay lại khu nhà của Hạ Nhược Tuyết.
Nơi này đã giăng dây khắp chốn, nơi nào cũng có cảnh sát.
Điều làm Diệp Bắc Minh bất ngờ là Vương Kiêm Hà cũng có mặt trong đám đông.
Rất nhiều người trong khu bị đánh thức, nửa đêm xuống hóng hớt, bu đầy bên dây cảnh báo.
Năm thi thể võ giả bị đắp vải trắng, bị người ta đang chụp hình.
"Đây lại là năm tội phạm cấp A bị truy nã!", Vương Kiêm Hà đang gọi điện.
Để tránh phiền phức không đáng có, Diệp Bắc Minh xoay người rời đi nơi đó.
Anh đi theo hướng khác, thi triển võ thuật tiến vào phòng khách chỗ trọ của Hạ Nhược Tuyết.
"Á!"
Vừa vào phòng khách, anh đã nghe tiếng hét kinh hãi.
Diệp Bắc Minh quay đầu nhìn thì thấy Tôn Thiến đang mặc đồ ngủ, ly tay rơi trên đất, vỡ nát bấy.
Ánh trăng chiếu xuyên qua cửa sổ, cũng chiếu xuyên qua bộ đồ ngủ của Tôn Thiến.
Bên trong bị nhìn thấy hết không sót gì!
"Là tôi!", Diệp Bắc Minh lên tiếng.
Tôn Thiến giật mình, vỗ ngực, dường như chưa nhận ra là mình bị nhìn sạch cả cơ thể rồi: "Hóa ra là anh, tôi còn tưởng trộm, bên ngoài xảy ra chuyện gì thế? Sao có nhiều cảnh sát vậy?"
"Không biết!", Diệp Bắc Minh lắc đầu, xoay thân tiến vào phòng Hạ Nhược Tuyết.
Tôn Thiến đột nhiên cười gọi lại Diệp Bắc Minh: "Này!"
"Sao?", Diệp Bắc Minh quay đầu.
Tôn Thiến cười: "Hai người, rốt cuộc đã gì kia chưa? Ừm… có làm chuyện đó chưa?"
"Chuyện nào?"
Diệp Bắc Minh khó hiểu.
Tôn Thiến tỏ vẻ hiểu biết: "Chậc chậc chậc, còn giả ngu à?"
"Năm năm không gặp nhau, lần đầu gặp lại còn ngủ chung, không phải là củi khô bốc lửa sao?"
"Bốn năm đại học, Hạ Nhược Tuyết cũng chẳng quen ai mà".
"Củi khô bốc lửa, nắng hạn gặp mưa rào! Hiển nhiên là sẽ "chiến đấu kịch liệt" nhỉ!"
"Người ta là con gái nhà lành, anh đừng có kiểu mặc quần xong là rũ bỏ trách nhiệm nhé".
"Khụ khụ!"
Diệp Bắc Minh nghe hiểu thì suýt lảo đảo.
"Cô đừng nói lung tung!"
Anh vội đẩy ra cửa phòng Hạ Nhược Tuyết, tiến vào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!