Viên Huyễn vẫn như mọi ngày quét lá đa trong thiền viện, thầm tính toán thời gian chủ nhân rời đi đã gần mười ngày, công tử vẫn còn chưa tỉnh. Chủ nhân đưa công tử từ trong mật thất ra đây, dặn hắn phải canh chừng cẩn mật, Mã Lý Trường có đến cứ đuổi thẳng là được. Một người mang thai cứ hôn mê mãi không tỉnh, Vu sư phụ bảo phải cung cấp dinh dưỡng duy trì bào thai, cách đã có hắn vẫn không yên tâm, quái lạ hơn chủ nhân sao lại nỡ bỏ công tử đi mãi không về?
Để thêm phần an tâm người giăng thêm kết giới xung quanh, nhưng gần đây trận pháp có dấu hiệu mỏng yếu, hắn lo chủ nhân xảy ra chuyện. Tưởng Hoàng đến đảo chưa về, kế hoạch của họ đã êm xuôi một nửa, không hiểu sao hắn vẫn thấy bất an vô cùng. Cảm giác bất an này hắn đã từng gặp qua, hệt như những đêm mưa lạnh không yên giấc ác mộng phiền nhiễu quay trở lại giày vò, hành hạ không ngớt.
Quét lá xong, nhìn bốn bề sạch sẽ trống trải tâm trạng đang sôi sục dần hạ xuống, hắn chạy vào rừng tìm thêm trúc và lá tranh sửa nhà lợp ngói, dựng một mái hiên dùng tạm.
Đúng lúc hắn định nhóm lửa đột nhiên nghe trong phòng có tiếng động, Thẩm Huyền Quân trở mình tỉnh dậy. Nơi này hoàn toàn xa lạ, y nằm trên giường trải đệm lông, không biết ngủ bao lâu toàn thân cứng đờ, mất một lúc mới bò dậy được. Gian phòng rất nhỏ đảo mắt một cái có thể thấy hết bài trí, cạnh bàn tròn có đặt một bếp đun nhỏ, mùi thuốc bay khắp phòng. Y lại nhìn ra cửa sổ nhìn tán cây xanh rì, trời vừa sáng ánh nắng còn êm dịu, đầu cành chim hót mừng.
Nghe tiếng bước chân Thẩm Huyền Quân nhìn ra cửa chính, một người cao gầy ôm bó thảo dược tươi vào phòng. Mấy ngày qua tuy không cử động được nhưng thỉnh thoảng sẽ có chút ý thức, nghe thấy tiếng bước chân lặng lẽ, tiếng chày giã thuốc lọc cọc xuyên đêm. Trong gian nhà chỉ có họ và mùi thuốc đắng chát bầu bạn mấy đêm thâu.
Tuy là người lạ, Thẩm Huyền Quân vẫn thấy lòng an ổn, tin tưởng: "Nơi này hình như là một ngôi chùa, không biết tại sao ta lại ở đây? Mấy ngày qua là ngươi chăm sóc ta?"
Y muốn đứng dậy cảm tạ đàng hoàng người nọ đã ngăn lại: "Đừng cử động."
"Nơi này đúng là thiền viện trong chùa." Viên Huyễn đến trước bàn rót chén trà, ôn tồn nói thêm: "Phương tướng quân đưa người đến đây dặn dò ta chăm sóc, trước khi đi người để lại lệnh bài, nếu người không muốn ở đây có thể gọi người đến đưa đi. Có điều lúc này bên ngoài hơi loạn."
Thẩm Huyền Quân đỡ eo rối rít cảm ơn, Tưởng Hoàng đi chưa về, người y lại nặng nề có thể đi đâu được chứ? Y chờ nửa ngày không thấy nói gì thêm, y nâng chén trà khẽ hỏi: "Thế Nguyên Dương đâu?"
"Đang ở ngoài chơi với mấy con mèo." Viên Huyễn nhậm chén trà y đã uống cạn, quan sát thấy sắc mặt hồng hào không có dấu hiệu say sẩm mệt mỏi, lòng an tâm đôi chút: "Để ta bắt mạch cho người."
Ngón tay Viên Huyễn lành lạnh dò mạch, so với mấy ngày trước đã bình ổn hơn nhiều: "Ta gọi tiểu công tử về cho người nhé."
"Không cần đâu để nó chơi thêm đi, ta muốn ra ngoài dạo." Thẩm Huyền Quân nhìn quanh nơi này thanh tĩnh ít người lui tới, người Viên Huyễn ra không có vị tăng nhân nào lui tới. Cũng tốt, ở trong mật thất không thấy ánh mặt trời y phiền não điên cả đầu. Người kia không có miếng lương tâm nào, đi bấy lâu vẫn không có một lá thư, uổng công y đứng ngồi đều nhớ đến hắn.
Viên Huyễn không yên tâm lắm đẩy một chiếc xe lăn gỗ cho người ngồi. Mới đi ra khỏi con đường lát đá nhìn thấy Nguyên Dương đang cúi đầu nghịch ngợm bên gốc cây, bàn chân nhỏ vạch tới vạch lui vẽ mấy đường trên đất. Bên cạnh có bàn trà đầy đồ ăn vặt, hoa quả xếp hẳn mấy đĩa. Thấy có người tới mèo con cong đuôi chạy mất, Nguyên Dương ngơ ngác khó hiểu, khi thấy bóng người quen thuộc mới chạy tới ôm. Thẩm Huyền Quân xoa đầu nó: "Có vẻ lên cân rồi, mấy ngày trời hết ăn lại ngủ, không có thầy giáo quản thúc bài vở chơi vui lắm đúng không?"
Nguyên Dương ngượng ngùng cúi đầu: "Con rất chăm chỉ đọc sách mà."
Y ôm thân hình nhỏ bé lắc lư hôn mấy cái, ấn trán: "Phải kiểm tra mới được."
Nguyên Dương lủi đi ôm mèo con trở về, cười toe toét lộ lúm đồng tiền, khoe rằng mình còn lật sách đặt tên cho mèo, sau núi có mấy bụi rau rừng ăn rất ngon buổi chiều sẽ dẫn y lên đó chơi.
Thẩm Huyền Quân nhìn theo hướng con chỉ, phía đó vẫn nằm trong phạm vi kết giới phân bổ, gật đầu: "Được."
Vừa dứt lời bụng chợt nhói lên, lồng ngực tràn đầy sợ hãi lạnh lẽo dâng lên. Nhất thời Thẩm Huyền Quân thấy không thoải mái hoảng loạn như bị dồn vào chân tường, y vội vàng xoa bụng: "Mấy ngày ta hôn mê không có bức thư nào gửi đến à, cả Phương Dao cũng không nhắn gửi gì sao?"
Nguyên Dương chán nản lắc đầu, sao nó không hiểu chứ, phòng vệ trong hoàng cung tốt biết bao họ vẫn phải trốn ở bên ngoài, ắt hẳn có biến động lớn. Người khác đều nghĩ nó quá nhỏ để biết, nhưng trực giác nhắc nhở đằng sau sự yên bình mấy ngày qua là đấu tranh vô cùng tàn khốc.
Thấy phụ thân lo lắng nó mỉm cười an ủi: "Người không cần phải lo đâu, Tăng chỉ huy vẫn thường đến ạ."
Thẩm Huyền Quân cười dịu dàng đáp lại, trong mắt lóe lên lo âu. Y nín thở tinh khí đưa tay phủi lá khô trên tóc Nguyên Dương, thầm nghĩ sẽ hỏi Tăng Huy cặn kẽ. Lúc ngẩng đầu thấy chân núi phía xa hòa cùng cơn gió sắp tàn lụi. Từ khi Vô Diện xuất hiện y luôn phập phồng bất an, biết rõ tình cảm của hắn vẫn giả vờ không biết, càng cố tỏ ra bản thân kiên định không xiêu lòng càng không thể nào kháng cự.
Hay tin Thẩm Huyền Quân đã tỉnh, chiều đó Tăng Huy bí mật đến thăm hỏi. Tướng quân đột nhiên đưa công tử đến đây nằm ngoài dự định của họ đã trù tính từ trước, lúc hắn đến công tử vừa mới thức giấc ngủ trưa, sắc mặt mệt mỏi ngồi rửa mặt bên cửa sổ. Mới mấy ngày không gặp tưởng chừng đã qua mấy năm, dung mạo công tử già cả hơn nhiều, có thể vì thương nhớ hoàng thượng phía đuôi mắt đã xuất hiện nếp nhăn.
Tăng Huy kinh sợ nhìn kỹ hơn, trên tóc công tử lộ ra mấy sợi tóc bạc, da dẻ khô cằn. Không biết khi hoàng thượng trở về nhìn thấy người trong lòng dịu dàng hòa ái ngày xưa đã mất đi khí khái tuổi trẻ hăng hái, dung mạo già nua, cả người phát ra hơi thở mục ruỗng liệu có nổi giận trách tội hắn không? Trong cung không thiếu nữ tử xinh đẹp kiều diễm có thể khiến hoàng đế thỏa mãn phấn chấn, nhưng lạ thay không ai có diễm phúc mang thai lần nào.
Thái tử và đứa bé trong bụng kia có thể khiến hoàng thượng cảm thấy an ủi, địa vị trong lòng hoàng thượng cao hơn rất nhiều.
Hoàng thượng đã từng rất yêu thương kính trọng tiên hoàng hậu, bao nhiêu nữ tử vào cung cũng không lung lay địa vị. Vậy mà chỉ sau một đêm hoàng thượng như biến thành con người khác, đến khi hoàng hậu ngọc ngà tiêu tán cũng không rơi một giọt nước mắt nào. Tăng Huy không xót xa lâu, còn người đang đứng đầu hậu cung hiện tại chỉ có được cái danh trống rỗng, hoàng thượng đối với người lạnh nhạt đề phòng, sủng ái còn không bằng lúc ở ngôi Nhu Phi.
Thế gian này không lường trước được điều gì, chuyện tình cảm lại quá phiền toái hắn chỉ biết hết lòng phụng mệnh.
Thẩm Huyền Quân phát hiện ra người vừa đến thần trí si ngốc, mày nhíu chặt suy tư, nghi hoặc trong lòng càng lớn: "Xảy ra chuyện gì sao?"
Tăng Huy nhanh nhẹn lắc đầu: "Tình hình rất tốt, hoàng thượng lo lắng không dám thư từ qua lại làm người khác chú ý. Người lo lắng nhất là sự an toàn của người và thái tử, nếu người bình an, hoàng thượng cũng sẽ bình an thôi."
Thần sắc Thẩm Huyền Quân thả lỏng đôi chút, đúng lúc Viên Huyễn mang canh lên, y nhờ rót cho Tăng Huy một chén: "Vậy nhờ ngươi gửi thư giúp ta."
Tăng Huy nhận thư, hắn không biết hoàng thượng đang ở đâu làm sao mà gửi? Viên Huyễn nhận ra hắn khó xử, khéo léo đánh lạc hướng: "Hôn mê mấy ngày qua chất dinh dưỡng của đứa bé đều dùng cách cưỡng chế đút thuốc duy trì, Vu sư phụ nói đó không phải cách tốt. Trước mắt phải cân bằng lại, người uống hết chén canh thuốc này, thả lỏng tinh thần nghỉ ngơi mới tốt, chuyện thư từ để sau hãy nói."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!