"Con tim người không thể chứa cả hai được." Lục Đường thở dài, người gặp Thanh Thần quá muộn, trái tim người đã trao cho người khác, cũng bị người ta tổn thương đến mức biến hình biến dạng.
Lục Minh Quy bình tỉnh nắm tay Thanh Thần: "Ngươi nghĩ thế sao?" Hắn mỉm cười ôm người đang ngủ mê ra ngoài nắng: "Sư tôn chắc giận ta lắm, có nghe thấy tin tức gì không?"
"Vẫn như cũ, trong phòng có một mình Tùy Ngọc hầu hạ thôi." Lục Đường mím môi muốn nói gì đó rồi lại thôi.
"Sư tôn có nói đến việc muốn ra ngoài không?" Hắn thấy hối hận hôm đó giận quá sai người nhốt sư tôn lại, giờ vác mặt đến vô ích, không chừng còn chọc người nôn mấy ngụm máu.
Lục Đường lắc đầu.
Trời đang hè, hoa sen nở rộ, hắn nhìn về phía xa xa đoán chừng cổng viện kia đang đóng chặt. Niềm mong nhớ ăn sâu vào máu thịt, hắn muốn cùng y tựa đầu thân mật nhưng chợt nhận ra họ đã xa cách nhau, môi hôn ngày đó đã xa tựa kiếp trước: "Vậy cũng tốt… để người nghỉ ngơi thêm đi."
Thanh Thần mở mắt ra nhìn hắn trên môi nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt ngơ ngác xen lẫn vui mừng: "Ta biết huynh sẽ không bỏ lại một mình ta mà."
Hắn híp mắt cười: "Ăn gì nhé?"
Y hớn hở nói với Lục Minh Quy: "Huynh nấu đi, trước giờ huynh chưa từng nấu gì cho ta."
Lục Minh Quy hơi sững lại nhưng rồi nhanh chóng định thần, cười ngọt ngào.
Y lại nói: "Huynh biết ta thích ăn gì không?" Nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của hắn, Thanh Thần cười yếu ớt: "Ta ở đây ba năm rồi huynh không biết ta thích ăn gì sao?"
Lục Minh Quy xoa tóc y: "Biết chứ?"
Hắn cũng không chắc, khẩu vị của Thanh Thần giống sư tôn rất nhiều. Ngẫm lại, những món sư tôn thường dùng không hẳn vì thích ăn, người luôn che giấu chính mình kín đáo không một khe hở. Hắn cạy mãi, làm đau y cũng tổn thương chính mình.
"Đợi ta xuống bếp nấu."
Nhưng Thanh Thần đợi đến tối vẫn không thấy hắn quay lại, trong điện bàn tán Tùy Ngọc làm sư tôn của hắn bị thương. Chuyện này thật kỳ quái, tình cảm giữa Tùy Ngọc và thượng tiên vốn rất tốt, ngày lành tháng tốt đã tính xong hết chỉ thiếu lễ bái đường thôi, cô ta nhẫn tâm tổn thương làm thượng tiên sao? Y từng lân la thăm dò mới biết, lễ thành thân của họ là do hắn phá hủy, cướp người, mấy năm nay tâm tính Chủ Thượng lúc này lúc khác, Tùy Ngọc cũng là chính người đưa về hầu hạ tiên thượng, không biết đang ủ mưu gì!
Biến cố xảy ra, ai cũng an phận hơn hẳn.
Hỏi người trong điện họ đều làm lơ miệng câm như hến, có người đanh mặt đuổi về. Binh lính canh viện sợ rước họa vào thân, tháng trước thượng tiên muốn bắt Thanh Thần về hút linh khí, cùng với Chủ Thượng đánh nhau một trận ầm ĩ. Họ không chứng kiến tận mắt nhưng nghe đâu thượng tiên nội thương, bệnh cũ tái phát, bởi thế Tùy Ngọc mới có cơ hội ra tay.
Giờ họ chỉ muốn tránh Thanh Thần càng xa càng tốt, vị quý nhân này liệu có qua khỏi nạn này không?
Y sai thân tín đi nghe ngóng nửa ngày, họ về đều lắc đầu: "Chủ Thượng ra sức chữa trị, không dám rời nửa khắc, Tùy Ngọc bị bắt nhốt rồi, người trong viện đó đều kín miệng không hỏi thăm được tin tức gì khác."
Một mình Thanh Thần ngồi ở trong vườn nhìn ánh trăng mông lung, nghĩ ngợi. Sớm biết kết cục như vậy cớ sao vẫn cưỡng cầu? Y ngồi tại chỗ dõi về phương xa, nơi đó đèn đuốc sáng trưng, linh quang lấp lánh, chốn này lại u ám bóng đêm bao trùm, quạnh quẽ. Sau này vẫn phải như vậy ư? Thanh Thần hoảng hốt vẫy tay: "Ngươi đến đó nghe ngóng lần nữa, nếu được thì mời Chủ Thượng đến đây."
Người hầu quay trở về mặt mày ỉu xìu, bảo Chủ Thượng không rời khỏi được, Lục Đường nhắn y nghỉ ngơi sớm, buồn chán thì ra ngoài dạo mát, tạm thời đừng lượn lờ trước mặt Viên Viên: "Người đừng buồn, Chủ Thượng cũng có chỗ khó xử."
Trong đầu Thanh Thần đều là loạn tuyết bay, những ký ức nhỏ vụn nhanh chóng vụt qua, từng chuyện nhỏ nhàu nhĩ kết thành mảnh vải thời gian. Y nâng mắt nhìn người hầu nhỏ tuổi của mình, cười: "Cũng phải, người ta là sư phụ của hắn mà. Ta xuống bếp làm vài món, ngươi mang đến đưa cho Lục Đường, phải ăn uống đầy đủ mới có sức chăm người bệnh được."
Từ Phi nhìn ra được Thanh Thần lúc này không khác gì người bị dồn vào đường cùng, tìm mọi cách vùng vẫy ngốc nghếch.
Y quay đầu xuống bếp, nụ cười trên môi đông cứng lại. Loay hoay mãi mới làm xong ba mặn một canh: "Phải đưa tận tay Lục Đường đấy."
Bệnh tình của Thẩm Huyền Quân dần thuyên giảm, Thanh Thần nhìn sang bên kia thấy canh phòng ngoài viện tăng thêm, minh hỏa hừng hực xuyên đêm. Sau khi bị Tùy Ngọc tấn công, y được đưa đến bán đảo giữa hồ dưỡng thương, thuyền bè rất ít ra vào, thỉnh thoảng y nhìn thấy bóng hình cô độc của Lục Minh Quy ngồi trên thuyền thả trôi trên sông. Có lẽ hắn hoài niệm năm tháng thiếu niên của mình, không bao giờ để lộ ma tính, ở cạnh y chưa từng thấy hắn dùng pháp thuật.
"Gió lớn sương lạnh, ở đây làm gì?"
Thanh Thần sực tỉnh: "Không phải huynh cũng không khoác áo sao, vào trong cho ấm?" Sau khi nói câu này, y âm thầm quan sát, thấy trên mặt hắn lộ ra vui vẻ mỹ mãn mới yên tâm
thở ra: "Hôm nay có cải xanh sốt nấm hương, mì thịt bò, có muốn ăn không?
Lục Minh Quy bâng quơ gật đầu, khẽ nói: "Thời tiết nóng lên rồi, hay ta đưa ngươi đi tránh nóng nhé."
Thanh Thần quay mặt đi tới đi lui, trong lòng đột nhiên nảy lên một suy nghĩ đáng sợ: "Sư tôn vừa bị thương huynh đã muốn đuổi ta đi rồi à? Từ khi vào đây nhìn thấy y ta đã biết câu trả lời rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!