Phố hoa song mỹ tiểu thí đao,
Chó ngáp phải ruồi sinh manh mối.Ở bên ngoài thành Biện Kinh mười dặm, có một ngoại trấn tọa lạc tên là Hồng Nguyệt trấn, một năm trước đây vẫn còn là một trấn nhỏ ít người biết đến, thế nhưng cách đây mấy tháng Khai Phong phủ đột nhiên bừng bừng khí thế triển khai công tác quét bay đồi trụy, khiến toàn bộ các hồng lâu kỹ viện lớn bé trong thành Biện Kinh đều chìm vào tai ương. Đa số thanh lâu vì sinh tồn chỉ còn cách chuyển địa bàn đến nơi cách Biện Kinh nói xa không xa nói gần không gần này, gầy dựng lại từ con số không.
Không ngờ trải qua một quãng thời gian phát triển, sự nghiệp làng chơi ở Hồng Nguyệt trấn này kéo theo tên trấn ngày một đi lên, càng lúc càng náo nhiệt hơn, để rồi cuối cùng phát triển thành trấn du lịch sầm uất, chuyên phục vụ khách làng chơi ngày đêm chơi bời chè chén, thu hút rất nhiều các lão gia công tử nhà quan phú hào, lũ lượt đổ về đây tham quan học hỏi.
Thậm chí đến Hồng Nguyệt trấn dạo chơi đã trở thành mốt thịnh hành của các nhóm thiếu gia, lão gia, quan gia, thương gia trong thành Biện Kinh. Phàm là các lão gia công tử có ít của cải trong thành Biện Kinh, nếu nói chưa từng ghé qua Hồng Nguyệt trấn, khi bước chân ra khỏi cửa đều ngại ngần bắt chuyện với người khác.
Theo thống kê sơ bộ, tổng số thanh lâu đăng ký danh sách ở Hồng Nguyệt trấn này là ba mươi nhà. Trong đó, có lý lịch già dặn nhất là ba thanh lâu Hồng Nhạn lâu, Lộ Hoa Uyển và Di Hồng viện, quy mô lớn nhất, danh tiếng cao nhất. Ba nhà thanh lâu này, nơi nơi đều đặc sắc, chỗ chỗ đều có khách quen, ấy thế nên nhà này cũng gai mắt nhà kia, nhà kia cũng không phục nhà nọ, từng giây từng phút đều phải nghĩ cách chèn ép hai nhà còn lại, trở thành nhà lớn độc nhất, làm lão đại của toàn bộ Hồng Nguyệt trấn.
Đáng tiếc là, ba nhà đều có thực lực cân xứng, thêm cả tự ngáng chân lẫn nhau, cho nên sau một quá trình cạnh tranh tàn sát quyết liệt, rốt cuộc ba nhà này chẳng ai đánh ngã được ai, trái lại còn tổn hao sinh lực, để cho các tiểu thanh lâu ngư ông đắc lợi chiếm phần lợi thế. Sau cùng, tú bà của ba nhà thanh lâu tiến hành thương thảo, nhất trí cho rằng tự giết hại lẫn nhau như vậy thì mất nhiều hơn được, quyết định chấm dứt chiến tranh, nghỉ ngơi lấy lại sức, ba nhà cùng nhau phát triển, nắm tay nhau cùng tiến, cuối cùng thiết lập thành thế kiền ba chân vững chãi.
Hồng Nguyệt trấn tạm thời bình yên trở lại —
- chí ít là bình yên ngoài mặt, nhưng ngầm bên trong, các chiêu trò gây khó dễ, lén lút gạt chân nhau, thọc gậy bánh xe, tất nhiên là vẫn nhiều vô kể.
Chỉ nói tới hạng mục chèo kéo khách, tình hình đua tranh đã sớm bước vào giai đoạn gây cấn. Ba nhà vì muốn đoạt được nguồn khách trước tiên, đã dàn ra ba đội quy nô lôi kéo khách ngoài cửa:
Đội chuyên tiếp khách quen nhà mình, đội chuyên cướp khách quen nhà khác, có cả đội chuyên lôi kéo khách lạ. Nhất là đội lôi kéo khách lạ này, các nhà càng dồn hết lực lượng dùng đủ mọi cách thức đa dạng, càng đấu càng đầu rơi máu chảy, thê thảm vô cùng. Hễ là khách nhân lần đầu tiên đến Hồng Nguyệt trấn, chỉ cần vừa ló mặt ra, chúng quy nô ngay lập tức sẽ đạp nhau xông lên cùng thi triển tài ba, thề có chết cũng phải kéo khách nhân về thanh lâu nhà mình cho bằng được.Ngày hôm ấy, lúc đèn mới lên rực rỡ, trên con phố Hồng Nguyệt lớn nhất của Hồng Nguyệt trấn, tiếng người rộn rã, ngựa xe như nước; thanh lâu dựng lên san sát, triệu khách tay áo đỏ ngập tràn tiếng cười vui, đàn sáo lả lướt, hai bên con phố, đèn lồng đỏ thẫm treo cao, trải dài mười dặm, uốn lượn như rồng lửa, hơn hẳn mây đỏ ráng chiều, thật là tráng lệ.
Quy nô chèo kéo khách của ba nhà Hồng Nhạn lâu, Lộ Hoa Uyển và Di hồng viện đã lập thành hàng ngũ chỉnh tề trước cửa nhà mình, người nào cũng xắn tay áo xoa quyền, bày ra trận địa sẵn sàng đón địch.
"Các huynh đệ, hôm nay Hồng Nhạn lâu chúng ta nhất định phải vươn lên đứng nhất!" Một lão quy nô ra dáng đầu lĩnh hướng tới các tiểu quy nô mặc áo đen nhà mình lên tiếng phát biểu.
"Nhất định!" Các tiểu quy nô siết chặt nắm đấm đồng thanh hét to tỏ rõ quyết tâm.
"Các huynh đệ, hôm nay ai cũng phải lanh lẹ, không để cho bọn tiểu tử thối nhà khác chê cười chúng ta!" Quy nô dẫn đầu đội Di Hồng viện hướng tới các tiểu quy nô áo lam trước mặt ra lời cổ động tinh thần.
"Lanh lẹ!" Các tiểu quy nô áo lam tràn trề khí thế.
"Một con cá cũng không để lọt!" Quy nô dẫn đầu đội quân Lộ Hoa Uyển hướng tới các tiểu quy nô áo xanh nhà mình cao giọng quát: "Nếu hôm nay lại để cho Hồng Nhạn lâu và Di Hồng viện giành được trước, thì tháng này ai cũng đừng hòng ăn thịt!"
"Vì thịt, liều mạng!" Các tiểu quy nô áo xanh đồng lòng rống trả.
"Nhất là ngươi, Tiểu Đậu!" Đại quy nô áo xanh nhắm tới một tiểu quy nô trạc mười lăm mười sáu tuổi ở cuối hàng, hung tợn nói: "Nếu hôm nay ngươi lại không dẫn được khách về, thì chớ nói tới thịt, ngay cả cơm cũng không được ăn!"
Tiểu quy nô tên Tiểu Đậu kia vội ra sức gật đầu: "Hôm nay Tiểu Đậu, Tiểu Đậu nhất định, nhất định sẽ dẫn được khách về!"
Đại quy nô áo xanh hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn sang đầu phố.
Không chỉ hắn, mà hơn bốn mươi quy nô còn lại cũng đều có chung một biểu cảm, vẻ mặt nghiêm trọng trừng mắt nhìn dòng người đi qua đi lại, quyết không buông tha một gương mặt lạ nào.
Thế nhưng tầm nửa tháng trở lại đây, trong thành Biện Kinh lưu truyền tin đồn ma quỷ lộng hành, làm cho lòng người hoang mang, rất nhiều ân khách thường xuyên lui tới cũng không muốn đến đây nữa, huống chi khách mới chưa tới bao giờ.
Các quy nô đợi hồi lâu cũng không bắt được cái mặt mới nào ló ra, đã hơi nhụt chí, chính vào lúc các quy nô chờ đến buồn ngủ ríu cả mắt, thì ở đầu phố chợt xuất hiện hai bóng người cao to, xem chừng rất lạ mắt, làm cho tinh thần mọi người tức khắc phấn chấn.
Dõi theo hai bóng người bước gần về hướng này, lẽ ra các quy nô trông thấy khuôn mặt lạ sẽ xông lên ầm ầm, nhưng lạ thay tất cả đều chết trân tại chỗ, hai mắt đờ đẫn, mắt trợn tròn hết sức.
Chỉ thấy vị đi bên trái này, thân thẳng như tùng, hông đeo trường kiếm, mặt như ngọc ấm, mày kiếm nhập tấn, mắt sáng như sao, quả là tướng mạo tuấn tú hiếm có trên đời. Toàn thân là trường bào màu đen tuyền, nhưng lại toát ra phong thái nho nhã, làm chao đảo tâm tư của kẻ nhìn phải.
Còn vị bên phải này, tóc dài như thác đổ, mắt hoa đào thổi xuân, cong môi cười một cái ắt hẳn là hoa đào bay khắp chốn, đeo lệch trên vai là một thanh bảo kiếm, kiếm tuệ như bông tuyết điểm trên chuôi hòa cùng màu đen của áo gấm, trắng đen rạch ròi, càng tôn lên nét tự do không bó buộc.
Dáng vẻ như vậy, diện mạo như vậy, phong thái như vậy, cho dù lục hết cả Hồng Nguyệt trấn... không, cho dù là đào hết cả thành Biện Lương, cũng không thể tìm ra người nào ưu tú hơn.
Chúng quy nô đang há hốc mồm không biết làm gì hơn ngoài kêu cha gọi mẹ trong lòng:
Mẹ ơi, dáng vẻ của hai vị này còn xinh đẹp hơn các cô nương nhà chúng ta, các cô nương trong lâu muốn bắt cũng bắt không được?
Chẳng qua là, các quy nô có bề dầy kinh nghiệm đây trong lòng chợt lóe sao băng, chỉ một giây sau, hai người này đã được định nghĩa thành: hai con dê béo tuấn tú. Tiếp đó đội quân quy nô chen nhau mà lên, còn đổ xô ném mấy câu chào mời nhiệt tình tới hai vị thanh niên kia hệt như rắc đậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!